*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy đi tới hầm để xe, khi anh vừa mở cửa xe ra thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong xe anh có một mùi hương kì lạ, đây chính là mùi hương trên cơ thể của Tổng Lan Ngọc.
Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng ngồi vào xe rồi đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?” Có một cô gái với dáng người mảnh khảnh đang ngồi ở vị trí phía sau, đó chính là Tổng Ngọc Lan. “Tôi đã giúp anh sắp xếp xong xuôi cả rồi, anh mau rời khỏi thành phố Hải Tân này đi!”
Advertisement
Tổng Ngọc Lan thấp giọng lên tiếng.
Lâm Mạc Huy nhìn cô ta một cái rồi nói: “Cả cô mà cũng nghĩ tôi sẽ chết trong tay Thái Tử sao?”
Tổng Ngọc Lan yên lặng trong giây lát, rồi nhỏ nhẹ trả lời: “Tôi không cảm thấy anh sẽ chết trong tay Thái Tử, thế nhưng Độc Tri Chu thì lại không giống như thế!” “Tôi đã gặp qua người phụ nữ này một lần rồi, bàta là một kẻ điên, thế nhưng thực lực của bà ta lại vô cùng mạnh mẽ.
Advertisement
Hơn nữa điểm mấu chốt ở đây chính là bà ta còn có một chỗ dựa vô cùng vững chắc!” “Với khả năng hiện giờ của anh thì chắc chắn sẽ không thể nào chọc vô nổi cái chỗ dựa ấy cả bà ta đầu!”
Lâm Mạc Huy ngạc nhiên nói: “Chỗ dựa nào cơ?”
Tổng Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Vua Nam Cảnh!”
Làm Mạc Huy nhanh chóng cau mày.
Bố của anh chính là vua Bắc Cảnh thế mà chỗ dựa của Độc Trị Chu lại là vua Nam Cảnh.
Như vậy có thể thấy được rằng chỗ dựa của người phụ nữ tên Độc Trị Chu này mạnh tới mức nào.
Chẳng trách vì sao Tống Ngọc Lan lại nói bây giờ Lâm Mạc Huy không thể chọc vào người đó.
Hoặc có thể nói Lâm Mạc Huy phải đạt đến trình độ của Nam Bá Lộc mới có thể đối đầu với vua của Nam Cảnh.
Im lặng một hòi, Lâm Mạc Huy lại nhẹ giọng lên tiếng: “Cô Ngọc Lan, cảm ơn cô đã đưa tin tức đến cho tôi.” Tổng Ngọc Lan nhìn biểu cảm của Lâm Mạc Huy, thấp giọng hỏi ngược lại: “Thế mà anh vẫn còn muốn đi tìm Thái Tử sao?” “Tại sao anh lại không chịu tránh đi?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu một cái: “Vấn đề ở đâykhông phải là có chọc nổi hay không chọc nổi.” “Mà có một số việc tôi bắt buộc phải làm!” “Nếu như bởi vì chỗ dựa của họ là vua Nam Cảnh mà tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc bọn họ bắt nạt anh em của tôi thì tôi sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?" “Cả đời này của Lâm Mạc Huy tôi không làm quỷ nhưng ít ra vẫn dũng khí để chết đứng!”
Tổng Ngọc Lan nhìn bóng lưng của Lâm Mạc Huy, trong một khoảnh khắc cô ta đột nhiên cảm thấy cả người ngây dại.
Rõ ràng là người đàn ông này không phải quá mạnh mẽ thế nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến người khác cảm thấy khuất phục!
Lâm Mạc Huy rời khỏi hầm để xe, anh đang chuẩn bị đi tìm Hứa Thanh Mây để đưa cô tới biệt thự khu Đào Xanh.
Thế nhưng anh vừa đi được nửa đường thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hồ Đông An: "Anh Mạc Huy, Hứa Thanh Tuyết xuất hiện rồi.” “Cô ta đang đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh.” Vẻ mặt Lâm Mạc Huy nhanh chóng thay đổi.
Hứa Thanh Mây và Hoàng Kiến Đình vẫn luôn lần trốn, thế nhưng lúc này lại đột nhiên đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh, thế thì còn có chuyện gì nữa đây chú? “Nhanh chóng ngăn cô ta lại, đừng để cô ta gặp được Hứa Thanh Mây."“Còn nữa, phải thêm người đến trấn giữ công ty dược phẩm Hưng Thịnh, chờ tôi tới!”
Lâm Mạc Huy nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, sau đó anh cũng bắt đầu tăng tốc chạy thẳng về phía công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Thế nhưng mới vừa qua khoảng năm phút thì Hồ Đông An lại gọi tới: “Anh Mạc Huy, xảy ra chuyện rồi.” “Những người mà tôi đã sắp xếp tới công ty dược phẩm Hưng Thịnh đều không có một ai nhận điện thoại.
Lâm Mạc Huy cảm thấy sốt ruột, bên phía tập đoàn dược phẩm Hưng Thịnh chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Anh cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng chạy tới công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Còn bên phía Hồ Đông An cũng nhanh chóng sắp xếp những tên đàn em ở gần công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Thế nhưng khi Lâm Mạc Huy chạy tới công ty dược phẩm Hưng Thịnh thì đã chậm một bước.
Hổ Đông An sắp xếp hơn mấy chục người tới nơi này, bây giờ tất cả những người đó đều đã nằm bẹp dưới đất, rơi vào hôn mê.
Lâm Mạc Huy nhìn một cái thì nhanh chóng nhận ra những người này đều đã bị trúng độc.
Anh nhanh chóng ném lọ thuốc cho Hổ Đông An để anh ta có thể cứu chữa cho những người này.
Sau đó anh nhanh chóng lao vào công ty dược phẩm Hưng Thịnh thế nhưng anh lại phát hiện ra