*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Advertisement
Mười một giờ đêm, Câu lạc bộ Thanh Vân ở ngoại thành.
Advertisement
Câu lạc bộ này có thể coi là địa điểm cao cấp top đầu ở thành phố Hải Tân, là nơi mà rất nhiều nhân vật cấp cao, có địa vị quan trọng thường xuyên qua lại. Tầng trên cùng chính là phòng riêng cao cấp nhất của Câu lạc bộ Thanh Vân. Ngày thường chỉ có người đứng đầu mười đại gia tộc mới có tư cách để lên phòng cao nhất đó. Vậy mà bây giờ, căn phòng cấp cao đó đã được một người bao trọn, người đó chính là Thái Tử của Hải Thành.
Không chỉ vậy, sau khi dừng chân ở Câu lạc bộ Thanh Vân thì Thái Tử đã đuổi tất cả khách khứa trong Câu lạc bộ đi, thế nhưng những khách hàng bị đuổi đi đó cũng không hề oán trách lấy một lời. Bởi ai trong số họ cũng đều biết thân phận của Thái Tử nên họ hoàn toàn không dám đối đầu hay khiêu khích anh ta.
Bấy giờ ở sảnh lớn rộng rãi trên tầng cao nhất, Thái Tử đang ngồi một mình trên ghế sô pha, còn có ba người đang đứng bên cạnh. Trong đó có hai người đàn ông đã lớn tuổi trông khá giống nhau, họ chính là vệ sĩ nhện độc có sức mạnh vô cùng kinh khủng. Người còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi trông không được đàng hoàng lắm. Anh ta hơi cúi người xuống rồi hỏi nhỏ: "Anh Thái Tử, anh thực sự muốn giữ ba người kia lại ư? Rõ ràng là những người đó muốn lợi dụng chúng ta để đối phó với Lâm Mạc Huy, chúng ta không thể để họ lợi dụng như thế được đâu."
Thái Tử liếc mắt nhìn người đàn ông đó một cái: "Ngay từ đầu đám người đó đã muốn lợi dụng tôi để đối phó với Lâm Mạc Huy rồi, chuyện này còn cần cậu nói ra nữa à? Lần này tôi tới Thành phố Hải Tân không phải với mục đích giết Lâm Mạc Huy, giết cậu ta chỉ là chuyện bên lề thôi. Còn mục tiêu chính là để tìm ra kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện. Tôi nhất định phải tra ra được rốt cuộc là ai mà dám to gan lộng hành với tôi như vậy." "Giữ ba người đó lại, chúng ta giải quyết cái tên Lâm Mạc Huy đó trước đã, sau đó thì tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc mọi chuyện để tra ra kẻ đứng sau." "Nếu tôi đã tới Thành phố Hải Tân thì tôi phải đảo lộn hết tất cả mọi thứ đến mức long trời nở đất lên mới được!”
Người đàn ông trông có vẻ không đàng hoàng đó cúi đầu xuống rồi khẽ thở dài, dù đi tới đâu thì cái tính như Hỗn Thế Ma Vương của cậu chủ nhà họ đều vẫn như thế không thay đổi.
Cùng lúc đó, trong căn phòng trong cùng trên tầng cao nhất, Hứa Thanh Mây đang nằm hôn mê trên giường. Ngồi bên cạnh cô là Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình, trên mặt họ đều tràn ngập vẻ kinhSo. "Có phải lần này chuyện của chúng ta có hơi ồn ào đúng không chồng? Sao... Sao chúng ta lại bắt cóc chị vậy anh? Nếu bố mẹ báo cảnh sát thì... thì hai chúng mình xong đời rồi. Hay là... Hay là chúng ta đưa chị trở về đi anh?" Hứa Thanh Tuyết nói nhỏ, cô ta thực sự rất sợ.
Trước đây cô ta cứ tưởng là sẽ đối phó với Lâm Mạc Huy thôi, ai ngờ bây giờ lại liên lụy đến cả Hứa Thanh Mây. Mặc dù trong lòng cô ta cũng cảm thấy rất bất mãn với Hứa Thanh Mây nhưng dẫu sao Hứa Thanh Mây cũng là chị ruột của cô ta, thế nên cô ta vẫn có chút gì đó gọi là không đành lòng.
Hoàng Kiến Đình cắn rằng: "Đã đến nước này rồi, em nghĩ chúng ta còn có đường lui à? Dù chúng ta có thả cô ta ra thì khi trở về, chắc chắn bố mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Thế nên cứ nhân cơ hội này khiến Lâm Mạc Huy khổ sở một phen đã, sau đó hợp tác với người kia để nuốt trọn tài sản trong nhà. Đến lúc đó, tất cả tài sản đã nằm gọn trong tay chúng ta rồi thì anh cũng không tin là còn ai dám đối xử không phải phép với chúng ta nữa."
Hứa Thanh Tuyết chần chừ một lúc rồi nói nhỏ: "Nhưng chồng à, họ... Họ sẽ đối xử với chị của em như thế nào đây? Chị ấy dù sao cũng là chị ruột của em, nếu chị ấy xảy ra chuyện gì thì em... Em phải ăn nói với bố mẹ như thế nào đây anh?"
Hoàng Kiến Đình trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tuyết: "Em còn định nói cái gì với bố mẹ nữa hả? Đến nước này rồi mà em vẫn chưa nhận ra ư? Vốn dĩ bố