*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy giật mình, vội vàng đỡ Phương Như
Nguyệt dậy.
Anh nhìn sang Hứa Thanh Mây.
Rõ ràng Hứa Thanh Mây cũng có chút do dự. Có thể nhìn ra, cô rất giận Hứa Thanh Tuyết. Nhưng dù giận thế nào, cô ta vẫn là em gái ruột của cô.
Hứa Đình Hùng cũng tức giận quát: “Thanh Tuyết, con còn ngồi đó làm gì?” “Còn không nhanh ra xin lỗi anh rể?”
Hai mắt Hứa Thanh Tuyết sưng đỏ, cố chấp quay đầu đi.
Hứa Đình Hùng giận tím mặt: “Bảo con xin lỗi, con có nghe thấy không?” “Nếu con không chịu nói xin lỗi, bố. bố sẽ đánh chết con!”
Phương Như Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Thanh Tuyết, đứa bé này, sao con lại không biết nghe lời thế?”“Con mau đi xin lỗi anh rể đi, những chuyện này, thật sự là con đã làm sai rồi!”
Hứa Thanh Tuyết nghiên răng, chợt quay đầu hét lớn: “Đúng, là con sai, tất cả đều là lỗi của con!” “Nhưng mọi người không có lỗi sao?” “Con cũng là con gái của hai người mà, con cũng mang họ Hứa mà.” “Nhưng hai người đối cử với con thế nào?” “Chị con là chủ tịch công ty, Lâm Mạc Huy là ông chủ một công ty xây dựng. Con thì sao? Hoàng Kiến Đình thì sao?" “Hai người đó ở tại khu Đảo Xanh, ở tại Dinh thự
Thịnh Vượng." “Bon con thì ở đâu?” “Nếu không phải bố mẹ đối xử không công bằng, con sẽ làm ra chuyện như vậy sao?” gì?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Con nói vậy là có ý “Mọi thứ mà chị con và anh rể có đều là do họ tự kiếm được bằng chính bản lĩnh của mình.” “Là con ham ăn biếng làm, còn ghen tị với người khác, vậy nên mới rơi vào kết cục như vậy, con con có tư cách gì mà nói những lời như vậy?”
Hứa Thanh Tuyết cũng tức giận đáp lời: “Đúng, con không có tư cách, con ham ăn biếng làm. “Hai người không cần quan tâm con, cũng không cần coi con là con gái, cứ coi như là con chết rồi đi.” “Dù sao con sống cũng không vừa mắt hai người!Nói xong, Hứa Thanh Tuyết đứng dậy muốn rời đi. Lâm Mạc Huy khẽ nhíu mày, trực tiếp ngăn cô ta lại. “Hứa Thanh Tuyết, anh biết em vẫn luôn không phục anh.” “Nói thật, anh cũng không ưa em.” “Nhưng là đêm hôm đó, chính em đã cứu Thanh “Con người anh luôn ân oán rõ ràng.” “Em đã cứu Thanh Mây, anh sẽ nhớ phần ân tình này. “Em cảm thấy bố mẹ chưa cho em cơ hội, đúng không?” “Được, vậy giờ anh cho em cơ hội
Nói xong, Lâm Mạc Huy lấy ra một túi hồ sơ. “Đây là công ty ở nước ngoài của Hứa Hà Phương, anh đã mua lại nó.” “Em cảm thấy mình có bản lĩnh nhưng chưa có chỗ phát huy đúng không?” “Hiện tại, em hãy điều hành tốt công ty này để chứng minh bản lĩnh của em với mọi người, thế nào?”
Hứa Thanh Tuyết ngây ngẩn cả người.
Cô ta mờ mịt nhìn túi hồ sơ trong tay Lâm Mạc Huy, vẻ mặt không thể tin được. “Anh.. anh nói thật sao?”
Giọng Hứa Thanh Tuyết run rẩy.
Lâm Mạc Huy: “Công ty của Hứa Hà Phương, giá
trị chưa tới một trăm linh năm tỷ, anh cần phải lừa em sao?"
Hứa Thanh Tuyết cầm lấy túi hồ sơ, một lần nữa rơi nước mắt.
Cô ta nhìn Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chứng minh cho mọi người thấy!”
Lâm Mạc Huy khẽ cười: “Không phải chứng minh cho anh xem. “Mà là chứng minh cho bố mẹ xem. “Không phải em vẫn luôn nói, em không hề thua kém gì Thanh Mây sao?" “Hiện tại, em hãy điều hành thật tốt công ty này, để cho ba mẹ biết em thật sự không thua kém Thanh
Hứa Thanh Tuyết dùng sức gật đầu, quay sang nhìn bố mẹ, không nhịn được lại khóc lớn. Hứa Thanh Mây đứng bên cạnh, nhìn Lâm Mạc Huy đầy cảm kích.
Hai ngày này, cô vẫn luôn suy nghĩ sẽ giải quyết chuyện của Hứa Thanh Tuyết như thế nào.
Mặc dù chuyện Hứa Thanh Tuyết làm lần này rất quá đáng nhưng dù sao cô ta vẫn là em gái cô, hơn nữa cũng từng cứu mạng cô, cô không thể đối xử quá tuyệt tình với Hứa Thanh Tuyết.
Cách của Lâm Mạc Huy là cách phù hợp nhất. Thứ nhất, có thể bảo vệ mạng của Hứa Thanh
Tuyết.