*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Kha Văn không khỏi sửng sốt: "Cái này thì có gì nguy hiểm chứ?"
Lâm Mạc Huy không trả lời anh ta mà cầm cái chai thủy tinh ở bên cạnh lên nhốt con trùng vào bên trong.
Kha Văn nhìn thấy càng rõ ràng, con trùng bị nhốt bên trong dường như càng trở nên hung hãn hơn.
Nó mạnh mẽ dùng đầu đập vào chai thủy tinh, chỉ nghe thấy âm thanh vụn vỡ vang lên, chai thủy linh thế mà đã bị nó đập vỡ rồi.
Kha Văn trợn trừng cả mắt, cái con trùng bé tí ti này thế mà có thể hung hãn như vậy?
Sau khi con trùng này bò ra ngoài, lập tức lao thẳng về phía Kha Văn.
Lần này thì Kha Văn không dám lơ là nữa.
Anh ta hoảng sợ lùi lại vài bước, tránh sự tấn công của con trùng kia. Đồng thời túm lấy một chiếc ghế khác đập mạnh vào người của nó.Nếu theo như lẽ thường thì với sức lực của Kha Văn cùng với trọng lượng của chiếc ghế rắn chắc này cũng đủ để con trùng này đã bẹp dí rồi.
Tuy nhiên khi cái ghế đập vào trên người con trùng, giống như đập vào một thứ cực kì co dãn vậy, trực tiếp bị bắn ngược trở về.
Con trùng này, không có một chút thương tổn nào!
Kha Văn ngơ ngác tại chỗ, đây là cái thể loại trùng gì thế? Lợi hại như vậy sao?
Mắt thấy con trùng sắp đuổi kịp anh ta rồi, lúc này Lâm Mạc Huy liền chạy tới.
Trong tay anh cầm một chiếc cốc, anh mạnh mẽ hất cốc nước lên người con trùng.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu, Kha Văn nhìn thấy con trùng dường như đang cực kì đau đớn, nằm ở trên mặt đất không ngừng lăn qua lộn lại.
Hơn nữa, cơ thể của con trùng này cũng đang bị ăn mòn nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, con trùng kia đã bị ăn mòn hoàn toàn, biến thành một vũng mủ, vô cùng nặng mùi.
Kha Văn đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn chằm chăm vào tất cả những thứ này, anh ta hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng này. “Đây...đây rổ cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?” Kha Văn không nhịn được hỏi. Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Đây là ấu trùng Cổ trùng bất tử.”Kha Văn kinh ngạc: "Ấu trùng Cổ trùng bất tử?” Đối với mấy thứ đồ cổ tộc này anh ta chẳng hiểu gì hết.
Lâm Mạc Huy liền giải thích: "Loài ấu trùng Cổ trùng bất tử này được sinh ra từ Cổ trùng bất tử” “Mỗi năm Cổ trùng bất tử sẽ sinh ra một con ấu trùng.” “Ấu trùng không thể phát triển thành một Cổ trùng bất tử, nhưng nó lại có thể sở hữu một số đặc điểm của một Cổ trùng bất tử. “Vừa nãy anh cũng thấy rồi đấy, loại cổ trùng này rất mạnh mẽ, hơn nữa rất khó có thể giết được nó.” “Cho dù anh có dùng chiếc dao sắc bén nhất đi nữa cũng không thể giết được nó. “Mà loại cổ trùng này một khi đã ở trên cơ thể anh thì sẽ tiếng vào trong cơ thể, phá hoại toàn bộ lục phủ ngũ tạng của anh”
Kha Văn hít vào một hơi khí lạnh.
Thật may mắn lúc đó Lâm Mạc Huy đã ngăn anh ta lai.
Nếu không anh ta giẫm bước chân đó xuống, thì không phải chết chắc rồi sao? “Nhưng mà là loại trùng này ở trong thân thể của người nhà họ Thiên, sao lại không phá hủy lục phủ ngũ tạng của nhà họ Thiên chứ?” Kha Văn thắc mắc hỏi
Lâm Mạc Huy nhìn về phía Nam Bá Lộc, trên mặt lộ vẻ kính sợ: “Nhà họ Thiên có nội lực mạnh mẽ nênđã phong ấn được con cổ trùng bất tử này.” “Đổi lại là người bình thường thì chắc chắn không làm được!”
Kha Văn lập tức gật đầu, thực lực của Nam Bá Lộc là điều không thể nghi ngờ. “Đúng rồi, vừa nãy thử anh hất lên người con trùng đó là nước gì thế?” “Tại sao con trùng này trong nháy mắt đã bị ăn mòn rồi?” Kha Văn thắc mắc hỏi.
Lâm Mạc Huy: “Là nước Kiềm” “Loại cổ trùng bất tử này khắc tinh duy nhất chính là nước Kiềm
Kha Văn trừng lớn mắt anh ta đúng là không nghĩ đến cái này.
Con cổ trùng lợi hại như vậy, thế mà gặp phải nước Kiềm thì nhão nhoét luồng
Lâm Mạc Huy nhún nhún vai: Cho nên, Cổ Tôn trong tình huống bình thường, sẽ không dùng Cổ trùng bất tử ấu trùng đi tập kích người khác đầu.” “Trừ khi là nằm chắc mười phần trong tay có thể để cho ấu trùng trực tiếp tiến vào cơ thể con người. “Không thì ấu trùng này gặp kiềm sẽ nhão ra, làm sao còn có thể tập kích được người ta chứ?" “Tôi nghĩ, ông Nam Bá Lộc đáng lẽ ra bị Cổ Tôn tấn công!”
Lúc này, Nam Bá Lộc mờ mịt tỉnh lại, nhẹ giọng nói: “Cậu nói không sai. “Đúng là tôi đã bị Cổ Tòn tấn công