Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 80



Toàn hiện trường xôn xao một lần nữa. Lữ Tử Đăng giận tím mặt: "Tôi thua ư?" "Cậu thật dám ăn nói lung tung!" "Tôi đã chữa khỏi cho ba người rồi, ở đây chỉ còn lại hai bệnh nhân." "Xem như cậu chữa khói cho hai người này, cũng không thể bằng tôi được, cậu dua vào cái gì mà nói tôi thua?"

Lâm Mạc Huy không nói chuyện nữa, anh trực tiếp đi đến trước mặt hai bệnh nhân còn lại. Một đám bác sĩ vẫn vây quanh hai người kia làm kiểm tra, tình hình của hai người này hơi đặc biệt, bọn họ còn phải nghiên cứu phương pháp trị liệu. Lâm Mạc Huy lấy kim châm bạc ra, hai tay đều cầm năm chiếc kim, đồng thời đâm vào người hai bệnh nhân kia.

Hành động đột ngột này khiến những người xung quanh võ cùng sửng sốt. "Anh điện rồi sao?" Một bác sĩ vội la lên: "Anh có biết tình trạng của anh ta như thế nào không? Tại sao anh lại liên tục châm vào người anh ta như vậy? "Sai lầm nhỏ nhất trong cách châm cứu có thể dễ dàng gây ra tổn thương rất lớn, thế mà anh lại dùng cả hai tay châm vào hai người bọn họ. Anh định giết họ sao?" "Rốt cuộc anh có hiểu chút gì về y thuật không vậy?" Đám người giận giữ mắng mỏ không ngừng.

Lâm Mạc Huy im lặng không hề lên tiếng, chỉ lắng lặng đứng nhìn hai bệnh nhân kia.

Trước con mắt của biết bao nhiêu người, hai bệnh nhân kia thật sự từ trên giường bệnh chậm rãi ngồi dậy.


Tất cả mọi người đều ngây ngốc, vừa rồi hai bệnh nhân kia còn nằm liệt trên giường bệnh, vô cùng yếu ớt và thoi thóp.

Tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào? Hai người này thật dậy sao?

Thần y Kiệt đứng ở bên cạnh, nhìn thấy tình huống như vậy, không khỏi ngạc nhiên: "Bác sĩ Mạc Huy thật sự như một vị thần vậy, đã chữa khỏi cho hai người bọn họ rồi." Những bác sĩ đứng bên cạnh không cam tâm, vội dùng các dụng cụ để kiểm tra kĩ càng. vàng

Kết quả phát hiện ra tình trạng bệnh lý của hai người đều đang nhanh chóng chuyển biển tốt đẹp. "Điều này... điều này là chính xác rồi." Một người kinh ngạc hô lên: "Bệnh của hai người bọn họ thật sự đã được chữa khỏi." "Trời ạ, không thể nào? Anh ta dùng cả hai tay châm vào người, còn có thể chữa khỏi bệnh được ư?" "Có phải kiểm tra sai rồi không? Làm lại một lần nữa!" "Bác sĩ trước đây phụ trách điều trị cho hai bệnh nhân trực tiếp kiểm tra, bọn họ là người hiểu rõ tình hình nhất. Kết quả này, chắc chắn không sai được." "Thật hay giả? Chẳng lẽ tên nhóc này cũng là thần y hay sao?"

Đám người nghị luận ầm ĩ, lại nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt kinh ngạc, thêm nhiều phần kính nể.

Lữ Đằng xám mặt, bệnh tình của hai người này nghiêm trọng nhất, vừa rồi ông ta đã cố lờ bọn họ đi.

Bây giờ Lâm Mạc Huy lại lập tức chữa khỏi bệnh cho hai người này, trình độ y thuật khẳng định hơn hẳn ông ta một bậc.

Lúc này, học trò của Lữ Tử Đằng đột nhiên nói: "Có gì để đắc ý cơ chứ?" "Quan sát bệnh nhân cả nửa ngày mới ra tay, chắc là đã nghiên cứu triệt để bệnh tình rồi." "Bác sĩ cứu người, chính là đang tranh giành thời gian cùng với Tử Thần." "Gặp phải bệnh nhân phát bệnh nặng, tốn nhiều thời gian dài như vậy, người đã sớm chết rồi, còn đợi được đến lúc anh ra tay à?" "Lại nói thêm, sư phụ của tôi chữa khỏi cho ba người, anh cũng chỉ có hai mà thôi, có thể so được với sư phụ của tôi sao?" Phía bên này học trò của Lữ Tử Đằng nhao nhao mở miệng ủng hộ, thậm chí còn trực tiếp kêu gào: "Họ Lâm kia, anh thua rồi, anh tính phải làm gì đi." "Nếu không, hãy lại dập đầu trước sư phụ của tôi mấy cái, nói không chừng sư phụ tôi sẽ thương hại anh, liền bỏ qua cho anh thôi." "Hahaha, tôi thấy như vậy được đấy..."

Mọi người có mặt tại hiện trường đều tiếc nuối, mặc dù y thuật của Lâm Mạc Huy không tệ.

Nhưng mà, cuối cùng thì anh vẫn thua.


Thần y Kiệt bày ra khuôn mặt ủ dột, vừa rồi, nếu Lâm Mạc Huy nghe ông ta thì cũng không phải mang bộ dạng thua cuộc này. Lâm Mạc Huy đã tính trước, ba ngón tay duỗi ra bắt đầu đếm ngược: "Ba! Hai! Một!"

Vừa dứt lời, cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng "phù phù".

Quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bệnh nhân đầu tiên được Lữ Tử

Đẳng chữa trị, giờ phút này đang ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, mồm sủi bọt mép. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" "Bệnh của anh ta lại tái phát rồi?" "Đây không phải là tái phát, đây giống như còn nghiêm trọng hơn trước đó!"

Một đám bác sĩ cũng luống cuống chân tay, Lữ Tử Đằng vội vàng chạy tới.

Nhưng mà, nhiều bác sĩ hợp sức như thế cũng không có lấy một biện pháp nào.

Bệnh tình của người này đột nhiên nặng hơn rất nhiều, căn bản không có cách khổng chế. Lâm Mạc Huy: "Ông Tử Đằng, người này có tính là do ông chữa khỏi không?"

Sắc mặt Lữ Tử Đằng chuyển sang xám xịt: "Bệnh tình của anh ta bị tái phát, quả thực không tính là do tôi chữa khỏi." "Có điều, hai ta sẽ hòa nhau." "Về thời gian, tôi dẫn trước cậu, cậu đắc ý cái gì chứ?" Lâm Mạc Huy cười nhạt lắc đầu: "Ông sai rồi, hai chúng ta, không hòa nhau được đâu."

Nói xong, Lâm Mạc Huy liền đem một chiếc châm bạc đâm vào xương sườn trái của người đàn ông.

Với một cú phập, người này nôn ra một đống máu màu đỏ sẫm.


Thế nhưng, cơ thể run rẩy của anh ta dần dần ổn định lại, chức năng cơ thể cũng dần khôi phục bình thường. Mọi người đều há hốc miệng, Lâm Mạc Huy lại cứu được người này rồi? "Cậu... làm sao cậu có thể.." Lữ Tử Đằng run giọng nói.

Lâm Mạc Huy: "Tôi nói rồi, từ lần đầu tiên khi ông dùng chiếc kim châm đầu tiên, ông đã bắt đầu thua." "Ông đã phán đoán sai lầm bệnh tình của anh ta, châm đã bị đặt sai hướng, điều này khiến máu bị ứ đọng trong cơ thể của bệnh nhân" "Thoạt nhìn qua tựa như đã chữa khỏi, có điều, đây chỉ là tạm thời." "Không quá nửa tiếng đồng hồ nữa, anh ta sẽ có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng." "Lữ Tứ Đằng, bác sĩ không chỉ cứu mạng người, đúng là còn phải cùng với Tử Thần giành giật thời gian." "Nhưng mà, cũng không thể quả gấp gáp" "Vội vàng ắt sẽ có sai sót, đạo lý này, ông có lẽ cần phải hiểu rõ!"

Trên mặt Lữ Tử Đảng biểu lộ sự thay đổi một hồi lâu, cuối cùng, ở trước mặt Lâm Mạc Huy, ông ta gập người xuống. "Cậu Mạc Huy quả thật như thần, lão già này xin được chỉ giáo." "Vừa rồi có cho đác tôi, là tôi có mặt không biết núi Thái Sơn, xin cậu Mạc Huy thứ lôi." "Sau ngày hôm nay, ông già này nhất định nhớ kỹ lời của cậu Mạc Huy "Bất kể gặp phải bệnh nhân nào, nhất định sẽ xem xét thật kỹ!"

Tất cả mọi người ở hiện trường nhìn thấy một màn này, đều vô cùng ngạc nhiên.

Nếu không được tận mắt nhìn, ai có thể tưởng tượng tới cơ chứ.

Lữ Tử Đằng, ông ta là một bề trên vậy mà lại có thể khiêm nhường đối với hậu bối như vậy sao?

Vào đúng lúc này, cậu Sinh đột nhiên đi tới, cười haha nói: "Tốt! Tốt quá rồi!" "Anh Mạc Huy, anh đã giành được vẻ vang cho tính của chúng ta." "Thay mặt toàn thể đồng nghiệp trong ngành y tế toàn tỉnh, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến anh!"




Bình Luận (0)
Comment