Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 800

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Mạc Huy kiên định nhìn chằm chằm Lâm

Chiêu.

Ban đầu anh nghĩ rằng anh có thể có được manh mối về mối thù của nhà họ Lâm từ Lâm Chiêu.

Không ngờ tới, Lâm Chiêu không biết gì cả.

Tuy nhiên, anh cũng biết được một điều rất quan trọng từ chỗ Lâm Chiêu.

Đó là Lâm Chiêu thực sự xuất thân từ họ Lâm.

Có lẽ hồi đó nhà họ Lâm đã làm ra chuyện gì đó có lỗi với ông ta nên ông ta mới lưu lạc bên ngoài.

Tuy nhiên, điều hiển nhiên là Lâm Chiêu vẫn còn tình cảm với nhà họ Lâm.

Với những cơ sở này, Lâm Mạc Huy cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. ít nhất, Lâm Chiêu vẫn luôn trung thành với nhà họ Lâm.

Như vậy Lâm Mạc Huy có thể thông báo thân phận của mình cho Lâm Chiêu! Anh khẽ họ một tiếng, nhìn xung quanh chắc chắnrằng không có ai bên cạnh nên nói nhỏ: “Chú Lâm Chiêu, chú có biết cháu là ai không?”

Lâm Chiêu kinh ngạc nhìn anh: "Cậu...lời này có ý gì?"

Xưng hô của Lâm Mạc Huy đến quá đột ngột khiến ông ta không thể hình dung được tình hình.

Lâm Mạc Huy không nói nhiều, trực tiếp lấy ra ngọc bội nhà họ Lâm. “Chủ nhận ra thứ này chứ?”

Lâm Chiêu liếc mắt nhìn, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Cái này...đây không phải là ngọc bội do tổ tiên nhà họ Lâm truyền lại sao?" “Tại sao lại ở trong tay của cậu?” “Cậu rốt cuộc cậu là ai?"

Lâm Mạc Huy: “Đây là vật được bố của cháu truyền cho cho cháu”

Lâm Chiêu: “Bố cậu?” “Bố cậu cướp ngọc thần của nhà họ Lâm chúng tôi sao?”

Vừa nói ra lời này, Lâm Chiêu trực tiếp tức giận nắm chặt hai tay.

Nhìn tư thế đó, là đang định cùng Lâm Mạc Huy liều mạng.

Lâm Mạc Huy lấy điện thoại ra, mở ra ảnh chụp mẹ của mình: “Chú Lâm Chiêu, chủ có biết người này không?”

Lâm Chiều cau mày liếc mắt một cái, lập tức cả kinh.Một lúc sau, ông ta đột nhiên bật khóc: "Đây...đây là chị dâu của tôi!” “Lúc ban đầu, nếu không có chị ấy, tôi tôi đã chết từ lâu rồi!”

Lâm Mạc Huy nói nhỏ: “Bà ấy là mẹ của cháu!” Lâm Chiêu mở to mắt nhìn Lâm Mạc Huy với vẻ mặt khó tin. “Cậu...cậu nói thật sao?”

Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu: "Là thật!” “Bố của cháu là Vua Bắc Cảnh, Lâm Hoàng Bách!”

Lâm Chiêu nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy hồi lâu, đột nhiên khuỵu xuống một cái, môi run run gần như không nói nên lời: “Bái...bái kiến cậu chủ...”

Lâm Mạc Huy không khỏi sửng sốt, không ngờ Lâm Chiêu lại có lái độ này. “Chú Lâm, khi nhà họ Lâm gặp phải những biến động lớn cháu chỉ mới có mười mấy tuổi. “Cháu vẫn chưa biết rõ những người với những sự việc trong nhà." “Chú thực sự là người nhà họ Lâm của chúng ta?”

Lâm Mạc Huy hỏi.

Lâm Chiêu lập tức nói: “Thưa cậu chủ, tôi thuộc một nhánh phía dưới của nhà họ Lâm, còn cách xa dòng chính của nhà họ Lâm." “Tuy nhiên, tôi thực sự là một thành viên của nhà họ Lâm.”

Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Sau đó nhà họ Lâm bị tiêu diệt, chú làm sao còn sống sót?”
Bình Luận (0)
Comment