*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bách Vũ nhìn về phía Lâm Mạc Huy, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Xin lỗi Thái Tử anh ta không tính là mất mặt, dù sao thì mọi người đều biết Thái Tử của tỉnh Tô Vân không dễ trêu chọc.
Nhưng vấn đề là, nếu anh ta xin lỗi Lâm Mạc Huy thì còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói anh ta sợ hãi xin lỗi con rể một cửa, về sau anh ta làm sao sống được chứ?
Thái Tử thấy anh ta không có chút động tĩnh gì, không khỏi bực bội: “Mẹ nó, ông đây nói mày không nghe sao?”
“Mày muốn xin lỗi hay là muốn chết?”
Sắc mặt Trần Bách Vũ lúc đỏ lúc trắng, anh ta thật sự muốn hỏng mất.
Nhưng vào lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên nói: “Thái Tử, kỳ thật tôi cùng trần thiếu chi gian chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi.”
"Cậu Trần không biết tôi, tất cả mọi chuyện đều do Hoắc Thiên Hạo xúi giục, chuyện này cũng không thể trách anh ấy được.”
“Hay là, anh nể mặt tôi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua là được?”
Thái Tử liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy một cái: “Ha, chuyện của cậu, cậu nói thế nào liền quyết định như vậy!”
“Tên nhóc họ Trần kia, mày còn không nhanh cảm ơn người anh em của tao”
“Bây giờ không cần xin lỗi!!”
Trần Bách Vũ thở phào một hơi, vội vàng hướng Lâm Mạc Huy chắp tay: "Cảm ơn anh Lâm!”
Câu cảm ơn này, cũng là xuất phát từ nội tâm mà ra.
Lần này Lâm Mạc Huy xem như giữ thể diện cho anh ta. Trần Bách Vũ nhìn ánh mắt Lâm Mạc Huy, cũng trở nên tốt hơn không ít, thậm chí trong lòng còn âm thầm kết anh em với Lâm Mạc Huy.
Đồng thời lúc anh ta nhìn lại Hoắc Thiên Hạo, ánh mắt liền có chút tức giận.
Đúng như Lâm Mạc Huy nói, anh ta và Lâm Mạc Huy hoàn toàn không quen biết.
Sở dĩ anh ta và Lâm Mạc Huy xảy ra xung đột cũng chính là do Hoắc Thiên Hạo vô duyên vô cớ xúi giục.
Hoắc Thiên Hạo hại anh ta suýt chút nữa liền mất hết mặt mũi, anh ta có thể không tức giận sao?
Thái Tử liếc mắt nhìn Hoắc Thiên Hạo: “Này, họ Hoắc kia.”
“Người anh em tôi nói, chuyện này do một tay mày dựng nên."
“Nếu mày còn muốn sống, vậy liền quỳ xuống, hướng anh em tao dập đầu ba cái tạ tội, chuyện này tao liền bỏ qua."
“Nếu không, tạo sẽ đánh chết mày trước, sau đó mang đi hâm nóng!”
Hoắc Thiên Hạo cắn chặt răng lớn tiếng nói: “Thái Tử, đây là chuyện giữa tôi và Lâm Mạc Huy, đâu có liên quan gì tới anh?”
“Tôi biết, Thái Tử anh từ trước tới nay hùng mạnh."
“Nhưng mà tôi là người tỉnh Quảng, sẽ không sợ anh đâu!”
Nghe Hoắc Thiên Hạo nói lời này, Trần Bách Vũ chỉ cười lạnh một tiếng. Đám người ăn chơi của mười đại gia tộc tỉnh Quảng kia căn bản không biết chuyện Thái Tử đáng sợ thế nào, còn dám mắng Thái Tử.
Hoắc Thiên Hạo này đúng là tự mình tìm chết!
Quả nhiên, Thái Tử không nói hai lời, vừa xông lên liền cho anh ta một cái tát.
Hoắc Thiên Hạo muốn lắc mình tránh đi, lại bị Thải Tử nắm lấy tóc, một cái tát này đánh tới miệng anh ta đổ máu.
Lúc sau người nhà họ Hoắc lập tức xông lên, mà đám người Thái Tử bên này cũng xông tới, hai bên trực tiếp xông vào đánh nhau.
Thái Tử cũng không để ý tới trận hỗn chiến hai bên, anh ta liên tiếp giáng xuống mấy đòn nghiêm trọng, đem Hoắc Thiên Hạo đánh tới gục luôn trên đất.
Hoắc Thiên Hạo vốn dĩ cũng có chút bản lĩnh, nhưng đem so sánh với Thái Tử thật sự là còn kém xa.
Không được bao lâu, Hoắc Thiên Hạo đã bị đánh tới hơi thở thoi thóp.
Đám người mười đại gia tộc tỉnh Quảng thấy thế, hoàn toàn kinh sợ.
Một lão già lớn tiếng nói: “Thái Tử, nếu cậu dám giết người người nhà họ Hoắc tôi, tôi sẽ cùng cậu sống chết không cùng!”
Thái Tử cười lớn một tiếng: “Ông đây nghe rõ!”
“Nhà họ Hoắc đúng không?” “Tốt, bây giờ tôi sẽ đem lời nói đặt tại nơi này!”
“Nếu nhà họ Hoắc ông còn tiếp tục đứng được trong mười đại gia tộc tỉnh Quảng, ông đây sẽ đổi sang họ