*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy vô cùng lạnh lùng: “Hừ, tôi chính là bác sĩ đây!” “Bà không có bệnh gì cả, đừng lấy chuyện này ra dọa tôi!” “Bây giờ tôi nghi ngờ bà ta là người của băng nhóm buôn người đó, cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, tôi đề nghị bắt bà ta về để hỗ trợ điều tra!”
Vị đội trưởng kia nhíu mày: “Anh Lâm, bác gái này lớn tuổi rồi...”
Lâm Mạc Huy nói thẳng: “Cứ lớn tuổi thì có thể thích nói gì thì nói sao?” “Nếu không tìm được vợ và em gái của tôi, cả đời này của bọn họ sẽ bị phá hủy! “Bà già này không biết cái gì lại đi hại cả đời của người khác, chẳng lẽ không phải chịu trừng phạt sao?”
Đội trưởng thở dài, vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Rất xin lỗi bà, làm phiền bà trở về cùng chúng tôi để hỗ trợ điều tra!”Nghe thấy vậy, bà ta lập tức nằm xuống đất, kêu la sòm: “Tôi không đi, tôi không đi!” “Chuyện này có liên quan gì đến tôi?” “Tôi cũng không biết bọn họ!"
Đội trưởng nói một cách bất lực: “Bác gái, tôi chỉ đưa bà trở về hỗ trợ điều tra thôi, không có ý gì khác. “Hơn nữa, lúc đó quả thật là bà nói thay cho bọn buôn người khiến cho hai cô gái bị bắt cóc.
Sắc mặt của bà cụ tái nhợt, đột nhiên bà ta ôm ngực, ngã xuống đất: “Ôi, không được, không được, tôi đau tim quá, tôi...”
Lâm Mạc Huy nói thẳng: “Bà cụ, nếu bà còn tiếp tục như vậy, tôi có thể xin phép khám sức khỏe cho bà." “Nếu như giả bị bệnh, bà phải tự trả phí khám bệnh!"
Bà cụ sợ tới mức cả người run lên, vội la lớn: “Cậu... Sao cậu có thể làm như vậy?” “Tôi... Tôi thật sự không khải đồng phạm với bọn “Chỉ là tôi nói nhiều mấy câu.. họ.
Lâm Mạc Huy: “Vậy thì bà phải trả giá cho những gì mình đã nói!” “Anh cảnh sát này, chuyện tiếp theo, tôi sẽ cho luật sư của tôi theo dõi vụ việc!” “Mong các anh sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!” Nói xong, Lâm Mạc Huy lập tức xoay người rời đi.Đội trưởng thở dài, anh ta có thể nhìn ra được, lần này Lâm Mạc Huy chắc chắn sẽ xử lý bà cụ này.
Nhưng mà anh ta cũng rất khó chịu với bà cụ này. Những loại người này phải được dạy cho một bài học.
Khi Lâm Mạc Huy đi ra khỏi khu vui chơi thì Trần Phước Nguyên gọi điện thoại tới.
Bọn họ đã định vị được điện thoại di động của Hứa Thanh Mây, lúc này đang cấp tốc đuổi theo đám người kia.
Lâm Mạc Huy nhận được vị trí, lập tức lái xe đuổi theo.
Nửa tiếng sau, Lâm Mạc Huy đi vào một nhà máy đổ nát ở ngoại ô, vị trí định vị trên điện thoại của Hứa
Thanh May chính là ở chỗ này.
Người của Trần Phước Nguyên đã bao vây nơi này “Anh Lâm, ở đây có năm người.” rồi. “Bọn họ đang bắt giữ chủ tịch Hứa, người của chúng ta tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ!”
Trần Phước Nguyên khẽ nói.
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Em gái của tôi đâu?” Trần Phước Nguyên lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cô Lâm đâu.”
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy lập tức thay đổi, nói vậy thì Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh không ở cùng nhau sao?Nhưng mà vào thời điểm này, anh không thể lo được nhiều như vậy.
Một mình anh bước đến trước cửa nhà máy, nói một cách dõng dạc: “Mấy người mau thả vợ tôi ra, tôi đảm bảo sẽ để cho các anh rời đi an toàn!”
Trong nhà máy có năm người, một người trong số đó đã chĩa dao găm đặt lên cổ Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Mây bị trói hai tay, miệng bị dán băng keo, vì vậy, cô chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy với Lâm Mạc Huy.
Đương nhiên là năm người này rất căng thẳng, một người nói lớn tiếng: “Tên họ Lâm kia, đừng qua đây!” “Cho đám người ở bên ngoài rút lui ngay lập tức, nếu không, tôi... Tôi sẽ giết vợ anh!”
Nói xong, anh ta kề dao gồm sát vào cổ Hứa Thanh Mây. Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy hơi thay đổi: “Anh đừng kích động!” “Tôi biết các anh làm việc cho đám người Tổng Tuấn Phong.”
Nhưng mà bây giờ Tổng Tuấn Phong đã chết.” “Các anh cứ tiếp tục dốc sức vì ông ta như thế này thì thật vô ích!” “Thả cô ấy ra, tôi cho các anh mỗi người hai mươi triệu. “Hơn nữa, tôi sẽ không truy xét việc này, các anh thấy sao?”