*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Ngoại ô thành phố Hải Tân, ở trong một chiếc xe tải đang chạy như bay.
Sấu Hầu ném điện thoại ra khỏi cửa xe ô tô, nhổ ra một ngụm nước bọt: “Mẹ kiếp, chuyến đi này thật lãng phí thời gian. “Tên khốn Tống Tuấn Phong đó đã chết, chúng ta không thể nhận được tiền!”
Một người đàn ông ở bên cạnh sản lại gần: “Anh Hầu, vừa rồi thằng nhóc muốn mua lại cô gái nhỏ kia với giá một trăm triệu, tại sao chúng ta không bán di?"
Sấu Hầu trừng mắt nhìn anh ta: "Con mẹ nó, mày bị ngu à?” “Mày nhìn xem mày đã đánh cô ta thành ra như thế này thì làm sao mà bán được?” “Nếu cứ đưa qua trong tình trạng này, chắc người ta không liều mạng với chúng ta?" “Tao đã nói rồi, bảo mày ra tay nhẹ một chút, mày nhìn đi, bây giờ đến cả một trăm triệu cũng không lấy được!”Trên ghế sau của chiếc xe, mặt mũi Lâm Quế Anh đầy máu, dáng vẻ cực kỳ thê thảm. Người đàn ông kia lúng túng gãi đầu: “Chuyện này thì không thể trách em!” “Lúc bọn họ mang Hứa Thanh Mây đi, cô bé không ngừng la hét.” “Nếu em không đánh cô ta, có lẽ sẽ dẫn cảnh sát đến mất.”
Sấu Hầu sốt ruột, xua tay: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” “Chuyện làm ăn lần này coi như đổ bể. Trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng không cần đến thành phố Hải Tân nữa.” “Trở về trốn mấy ngày, đợi đến khi sóng gió qua đi rồi nói sau!”
Người đàn ông kia gật đầu, rồi nói nhỏ: “Anh Hầu, còn cô gái nhỏ này thì sao?”
Sấu Hầu xua tay, nói: “Sau khi trở về thì buộc một tảng đá rồi ném xuống sông là xong.
Người đàn ông kia ngập ngừng rồi hỏi: “Anh Hầu, nếu vậy thì có phải quá lãng phí không?” "Con nhỏ này còn nguyên vẹn, đem bán đi cũng có thể kiếm được mấy trăm triệu! “Nhiều tiền như vậy cứ để ném xuống dưới sông sao?”
Sấu Hầu dựa vào ghế, sốt ruột xua tay: "Mày xem rồi làm đi, đừng quấy rầy tao!” “Nhưng mà phải xử lý càng sớm càng tốt, giảiquyết rõ ràng.” “Chỉ cần anh trai cô ta không tìm được cô ta, thì đừng hòng tra được ra chúng ta.” “Sau một thời gian, chuyện này sẽ qua đi.” Người đàn ông kia cười gian: “Em biết rồi!” “Anh Hầu, cứ giao chuyện này cho em, em nhất định sẽ xử lý thật sạch sẽ!”
Người đàn ông kia quay đầu nhìn Lâm Quế Anh, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, giống như đang nhìn một đống tiền mặt.
Anh Hổ cho người đi xác định định vị trên điện thoại của Sấu Hầu, Lâm Mạc Huy đã tự mình đuổi theo nó suốt một quãng đường, nhưng chỉ tìm thấy chiếc điện thoại bị Sấu Hầu ném ở bên đường.
Lâm Mạc Huy không dám bất cẩn, dọc theo đường đi cũng không tìm thấy thi thể của Lâm Quế Anh, dù như thế nào đi nữa cũng sẽ tiếp tục điều tra.
Anh liền cho người đi lấy những máy camera ở gần đó, tốn rất nhiều nhân lực, cuối cùng cũng tìm được xe của Sấu Hầu. Sau đó, Nam Bá Lộc tự mình cử người đi điều tra, cuối cùng tìm ra được hướng đi của chiếc xe này, đó là ở Hà Nội.
Sau khi nhận được những tin tức này, Lâm Mạc Huy cũng không có chậm trễ, cùng ngày hôm đó, anh tức tốc chạy đến Hà Nội.
Vốn dĩ anh Hổ muốn dẫn người đi cùng, nhưng Lâm Mạc Huy từ chối.