*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh như băng: “Ý của anh là mười gia tộc lớn cũng nhúng tay vào ngành này sao?” “Mười gia tộc lớn mà thiếu một chút tiền này?”
Hắc Chí lập tức lắc đầu: "Đại ca, mười gia tộc lớn chắc chắn không thiếu chút tiền này đâu.” “Bọn Sấu Hầu cũng không phải cho mười gia tộc lớn một chút này. “Bọn họ chuyên cung cấp gái đẹp cho mười gia tộc lớn.”
Lâm Mạc Huy: "Có ý gì vậy?”
Hắc Chí thấp giọng nói: "Mấy câu lạc bộ lớn của bên phía Hà Nội, nghe đâu trong đó đều là người đẹp như mây. “Những cô gái này ở đầu đến vậy?” “Có rất nhiều trong số họ đều là bọn Sấu Hầu lừa gạt từ khắp nơi đến”
Hai tay Lâm Mạc Huy cuộn chặt thành nắm đấm. Anh không ngờ rằng mười gia tộc lớn của Hải Dương lại có thể tham dự vào chuyện như vậy.Anh nhìn Hắc Chí, giọng nói lạnh lùng: “Đây đều là thật sao?”
Hắc Chí: "Cực kỳ chính xác, đều là sự thật. “Đại ca, nếu như tôi nói dối nửa câu sẽ bị sét đánh trúng đầu.
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu, anh nhìn ra được, Hắc Chí không hề nói dối.
Ở trong lòng anh, ấn tượng với mười gia tộc lớn của Hải Dương đã càng ngày càng xấu. “Hiện tại đám người Sấu Hầu đang ở chỗ nào?”
Lâm Mạc Huy trầm giọng hỏi.
Hắc Chí: “Ở ngay tại trấn nhỏ này cách phía bắc ba mươi dặm có một trang trại chăn nuôi, chính là hang ổ của bọn chúng.
Lâm Mạc Huy ghi nhớ vị trí, anh đứng dậy, giết hết sạch vài người khác, không giữ lại bất kì kẻ nào.
Hắc Chí nhìn thấy vậy cả người run rẩy. Rốt cuộc anh ta cũng hiểu được Lâm Mạc Huy không hề nói dối.
Nếu như không nói ra chuyện của Sấu Hầu, thì anh ta cũng chết chắc rồi.
Giải quyết những người này xong, Lâm Mạc Huy trực tiếp đi vào trong phòng.
Ở trong phòng này, Lâm Mạc Huy lại phát hiện mười mấy đứa trẻ.
Tất cả bọn trẻ đều bị nhốt trong một căn phòng hội hám bốc mùi, từng ánh mắt đều hiện lên vẻ bất lực và khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.Cho dù Lâm Mạc Huy gọi bọn trẻ đi ra ngoài, thì chúng cũng không dám đi ra, dường như vô cùng sợ hãi thế giới bên ngoài.
Trong lòng Lâm Mạc Huy càng cảm thấy khó chịu. Những đứa trẻ này là viên ngọc trên tay của các gia đình khác.
Hiện tại, lại bị bọn họ tra tấn thành như vậy. Anh không có một chút hối hận nào khi giết những kẻ đó!
Hiện tại anh chỉ nghĩ phải gi3t chết toàn bộ đám người này!
Anh gọi điện thoại bảo Hổ Đông An sắp xếp người qua đây, trước tiên đón những đứa trẻ này đi đã.
Anh lo lắng những đứa trẻ này lại gặp nguy hiểm, cho nên đã chuẩn bị đưa bọn trẻ này đến thành phố Hải Tân trước.
Xử lý xong xuôi chuyện bên này, Lâm Mạc Huy bèn dẫn theo Hắc Chí, trực tiếp ngồi xe rời khỏi chỗ này, đi thẳng đến trang trại chăn nuôi.
Hắc Chi nhìn thấy Lâm Mạc Huy giết nhiều người như vậy, lại thấy anh gọi một cuộc điện thoại gọi bao nhiêu cấp dưới đến, anh ta đã phục sát đất rồi.
Anh ta ngoan ngoãn chỉ đường cho Lâm Mạc Huy. Rất nhanh sau đó, Lâm Mạc Huy đã tới trang trại chăn nuôi ở ngoại thành kia.
Đến trang trại, Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: “Bên trong có bảo vệ không?”
Hắc Chỉ gật đầu: “Nơi này phòng thủ rất nghiêm