*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Mạc Huy ngay lập tức chạy về phía sau thì thấy ở đó còn có một khoảng sân trơ trọi, mà nhìn vẻ bên ngoài thì hình như đây là chỗ của người ở.
Nhưng trên thực tế, lúc Lâm Mạc Huy bước vào trong, cánh mũi liền xộc vào một mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn với một mùi hôi thối khó ngửi. Lâm Mạc Huy bèn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng rồi hé mắt nhìn vào trong theo khe cửa.
Đèn phòng khách sáng choang, có mấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha đánh bài, mà ở buồng trong lại loáng thoảng có tiếng la thảm thiết vắng vắng truyền tới, nghe ra rõ ràng là giọng con nít.
Lâm Mạc Huy khẽ nhíu mày. Anh lặng lẽ vòng ra mặt sau tới bên cạnh cửa sổ buồng trong, xuyên qua cửa sổ nhìn vào thì thấy trong đó có hai người, một gã còn ăn mặc hệt như đồ tế, trong tay lăm lăm một con dao chặt xương.
Một gã khác thì vừa hút thuốc vừa nói một cách không kiên nhẫn: “Hừ, mày chặt nhanh lên coi, cái này so với chặt một con chó có khác biệt gì chứ? Làm việc lề mà lề mề, nhỡ việc hết! Bên ngoài còn mấy đứa đang đợi chặt kìa!”Giữa buồng có để một cái giường nhỏ, trên giường có một đứa nhỏ chưa được mười tuổi đang nằm, chính xác hơn là nó bị trói chặt vào đó, chỉ còn một đoạn cánh tay là lộ ra ngoài, mà trong giọng nói của gã hút thuốc lại hoàn toàn không có ý xem đứa nhỏ này là con người.
Còn gã đàn ông trông như đồ tể kia nghe rồi thì xách theo dao chặt xương múa may với cánh tay của thằng bé, giống như là muốn chặt xuống vậy.
Đứa nhỏ kia sợ đến run bần bật cả người, nó khóc lóc cầu xin, nhưng không có ai để ý tới cả.
Trên mặt đất bên cạnh còn có một đứa nhỏ khác đã gục trong vũng máu, cánh tay bị chém đứt lìa, đau tới hôn mê bất tỉnh.
Tiếng la thảm thiết hồi nãy hẳn là do thằng bé này phát ra rồi!
Lâm Mạc Huy nhìn thấy tình cảnh như vậy thì chỉ cảm thấy máu toàn thân như dồn hết lên đỉnh đầu. Loại chuyện này trước giờ anh vốn chỉ mới nghe qua, chứ chưa hề tận mắt chứng kiến, nên giờ đây nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Mạc Huy chỉ có một ý nghĩ muốn giết người.
Anh liền phá cửa sổ tiến vào, trực tiếp xông tới bên giường, nhằm lúc gã đồ tể đang sắp sửa chặt xuống thì tóm lấy cổ tay gã, xong liền đoạt lấy con dao chặt xương kia rồi trở ngược chém lên cổ tay gã một nhát, cứng rắn chặt đứt cánh tay gã xuống.
Gã đồ tể hét lên một tiếng thảm thiết, bịt lấy vết thương rồi ngã nhào xuống đất quằn quại. Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra cũng nhanh chóngnhuộm đỏ quần áo gã đang mặc trên người.
Gã đàn ông bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Mạc Huy đã vung dao trực tiếp chặt đứt cổ gã, khiến gã này ngay cả cơ hội phản ứng còn không có đã chết thảm tại chỗ.
Lâm Mạc Huy lại đá một cước lên mặt gã đồ tể, gã đồ tể liền trực tiếp ngậm miệng, một chút xíu tiếng động cũng không phát ra được.
Chỉ có điều lúc này mấy kẻ đánh bài phía ngoài cũng đã nghe được động tĩnh bên trong. Một gã đàn ông trực tiếp ném bài trong tay, buột miệng chửi: “Kêu tụi bay chém con chó thôi mà cũng gây ra tiếng động lớn như vậy! Có biết làm việc hay không hả?” Gã nói rồi liền hùng hổ đi vào, nhưng vừa mở cửa phòng thì một nhát dao đã thẳng tay chém ngay cổ làm gã gục liền xuống đất.
Đám người phía sau thấy vậy đều lấy làm kinh hãi bèn nhao nhao đứng dậy, lại đúng lúc nhìn thấy Lâm Mạc Huy cả người đầy máu bước ra. Quần áo trên người anh đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng lại toàn là máu của người khác.
Ánh mắt Lâm Mạc Huy hằn lên tia máu, lóe ra ánh sáng đỏ lừ, là màu đỏ của máu. Toàn thân anh từ trên xuống dưới tản ra sát khí dọa người. Giờ này khắc này, Lâm Mạc Huy giống như một con dã thú tìm người mà cắn, chỉ riêng ánh mắt đó thôi cũng đã khiến trong lòng mấy kẻ này sinh ra sợ hãi không thôi rôi.
Một gã đàn ông cầm đầu cả bọn, run rẩy mở miệng, hỏi: “Mày... mày vào đây bằng cách nào?”