Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 857

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lâm Mạc Huy: "Tôi tới đây để tìm anh Hầu." Người phục vụ: "Ồ, hóa ra anh tìm anh Hầu sao?" "Thật ngại quá, anh Hầu đang uống rượu với cậu

Phùng ở trên lầu. "Nếu không thì phiền anh đợi ở đây một lát được không?"

Lâm Mạc Huy: "Tôi có chuyện quan trọng cần tìm anh Hầu." "Cô có thể dẫn lên đó trước được không?"

Người phục vụ hơi khó xử nói: "Vị đại ca này, thật ngại quá. "Lúc cậu Phùng đang uống rượu không thích bị người khác quấy rầy. "Nếu không thì anh ở đây đợi một lát đi."

Lâm Mạc Huy khẽ nhíu mày, xem ra không thể lừa gạt để đi lên được rồi, anh đảo mắt một lượt rồi đột nhiên lên tiếng: "Vậy cũng được, thế tôi quay lại xe chờ." "À đúng rồi, đám người của anh Hầu đang ở trong phòng nào vậy?"Người phục vụ ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Mạc Huy: "Đại ca, cậu Phùng mời rượu thì sao lại vào phòng riêng chứ?" "Nhất định bọn họ đang ở tầng chín rồi." "Đó là căn cứ của cậu Phùng mà."

Lâm Mạc Huy không nói lời nào trực tiếp xoay người rời đi, người phục vụ hơi nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ngay sau khi vừa ra khỏi cửa, lập tức Lâm Mạc Huy lén lút chuồn ra phía sau tòa nhà, anh đi xung quanh một lượt thì tìm thấy một cái cửa sau phía sau tòa nhà.

Cửa sau bị khóa, Lâm Mạc Huy bước tới dùng tay đè thử phát hiện khóa cửa này cũng không chắc chắn lắm.

Anh dùng tay ấn mạnh vào vị trí khóa cửa, dùng sức một chút khiến ổ khóa vang lên một tiếng động nhẹ, sau đó khóa cửa miễn cưỡng bị đẩy ra.

Lâm Mạc Huy nghiêng người bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại, sau khi bước vào anh nhìn thấy một hành lang rất dài.

Lâm Mạc Huy đi dọc theo hàng lang tiến thắng về phía trước, đi đến cuối cùng thì đột nhiên nghe thấy trước mặt vang lên tiếng bước chân.

Hành lang rất dài, có phòng ở hai bên nhưng cửa phòng đều đóng chặt.

Lâm Mạc Huy căn bản không có chỗ nào để trốn, anh chỉ đành cúi đầu tiếp tục bước đi.

Ngay sau đó, một người đàn ông bước tới từ ngãrề phía trước, trên miệng người đàn ông này đang ngàm một điều thuốc, làn khói mờ mờ lượn lờ quanh người anh ta.

Lúc nhìn thấy Lâm Mạc Huy thì anh ta cũng không thèm để ý tới, chỉ cười nói: "Sao vậy, cũng có ý định muốn vào chơi cùng một lát sao?" “Tôi nói cho cậu biết, chất lượng của mấy cô gái lần này đều không thể chê vào đâu được." "Nghe nói trong số đó có một người mới tốt nghiệp cấp ba vừa tròn mười tám tuổi, trước đó còn thì đầu vào một trường đại học danh tiếng, cuối cùng lại bị anh Hầu lừa gạt bắt tới đây. "Tôi đã thử vuốt ve làn da non nớt kia rồi, cực kỳ mềm mịn luôn, cậu nhất định phải thử đó..."

Làm Mạc Huy nghe thấy mấy lời này thì nhíu chặt mày, chẳng lẽ còn có các cô gái khác bị bắt tới đây sao?

Anh thuận miệng ứng phó vài câu, bởi vì hành lang không sáng sủa cho lắm cho nên người đàn ông này căn bản không hề nhận ra anh là ai.

Sau khi đi đến trước mặt anh thì người đàn ông mới nhận ra có điều gì đó không ổn: "Cậu... cậu là người mới hà? Sao tôi chưa gặp cậu...

Đúng lúc này, Lâm Mạc Huy trực tiếp ra tay kẹp cổ người đàn ông kia lại, người đàn ông chống cự nhưng đã quá muộn, bị Lâm Mạc Huy hung hăng ép sát vào tường.

Làm Mạc Huy kéo anh ta đến cuối hành lang để đề phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa.
Bình Luận (0)
Comment