*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tôn Nguyệt Nhi chỉ vào Lâm Mạc Huy: "Đây chính là rác rưởi từ thành phố Hải Tân. Cũng không biết đã lẻn vào như thế nào, cứ lén lén lút lút, giống như tên ăn trộm vậy đó. Chúng tôi đã ngăn anh ta lại, anh ta còn ra tay đánh người. Anh nhìn xem anh ta đã đánh em trai tôi thành cái gì này!"
Ngay khi đội trưởng an ninh nghe nói anh đến từ thành phố Hải Tân thì lập tức không để tâm đến.
Anh ta vênh váo đi tới trước mặt Lâm Mạc Huy, nhìn Lâm Mạc Huy từ trên xuống dưới, khinh thường nhổ một ngụm nước bọt.
"Thằng nhóc kia, đi với chúng tôi một chuyến!"
Đội trưởng an ninh mang theo dáng vẻ dương dương tự đắc mà nói.
Lâm Mạc Huy liếc anh ta một cái: "Dựa vào đâu?"
Đội trưởng an ninh chế nhạo: "Chỉ dựa vào việc tôi chịu trách nhiệm về an ninh ở đây. Tôi nghi ngờ bây giờ anh không có thư mời. Anh lẻn vào chỉ để ăn trộm thứ gì đó mà thôi."
Lâm Mạc Huy trực tiếp lấy ra một lá thư mời: "Đây là thư mời của tôi. Có cần kiểm tra một chút hay không?"
Đội trưởng an ninh giật lấy, ném thẳng cho người bên cạnh mà không thèm nhìn tới.
"Còn cần kiểm tra cái rắm gì? Mỗi năm khi mười gia tộc đứng đầu tụ tập ở tỉnh Hải Dương, sẽ có rất nhiều loại rác rưởi như anh làm giả thư mời rồi lẻn vào. Tôi đã nhìn thấy quá nhiều thư mời giả mạo như thế này, anh không thể lừa tôi được đâu."
Lâm Mạc Huy cau mày, đội trưởng đội an ninh này quá kiêu ngạo rồi nhỉ?
"Tôi khuyên anh nên đọc nó rõ ràng rồi hẵng nói sau!"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói.
Đội trưởng đội an ninh tức giận tát một bạt tai về hướng Lâm Mạc Huy: "Ông đây đã nói là không cần nhìn cũng biết. Mẹ nó anh nghi ngờ năng lực chuyên môn của ông đây à sao?"
Lâm Mạc Huy nghiêng người né tránh, đội trưởng an ninh càng khó chịu, rống lên: "Bắt lấy anh ta cho tôi!"
Một số nhân viên an ninh hùng hổ lao lên và bao vây Lâm Mạc Huy ở giữa.
Ở phía xa, ba người Hứa Thanh Tùng, Hứa Kiều Linh và Kiều Khuyên đang lấy làm mừng thầm khi thấy tình hình này.
"Ồ, dù cho anh ta có thể một tay che trời ở thành phố Hải Tân thì giờ còn có thể làm gì? Nói cho cùng thì đây cũng là Hải Dương! Chút thực lực này của anh ta mà ở đây thì còn không xứng xách giày cho người ta."
Kiều Khuyên kiêu ngạo nói, như thể nỗi oan khuất mà cô ta phải chịu trước đó rốt cuộc đã đòi lại được rồi.
Hứa Thanh Tùng cũng lộ vẻ mặt hưng phấn: "Rất đẹp! Lần này phải cho anh ta biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn! Tưởng rằng gặp chút kỳ ngộ giàu to rồi thì có thể coi trời bằng vung à? Hừ, so với bối cảnh nhiều năm của nhà họ Hứa chúng ta thì anh ta có giá trị gì chứ?"
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy hơi lạnh, anh đã phát cáu rồi, còn đang do dự không biết có nên ra tay hay không.
Đúng lúc này, nhân viên bảo vệ cầm giấy mời bên cạnh đột nhiên thất lên kinh hãi: "Đội trưởng, cái này... cái này..."
Đội trưởng an ninh trừng mắt nhìn anh ta: "Sao vậy?" Người bảo vệ kia đã mở thư mời ra rồi.
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ kinh hoàng không thể che giấu, thậm chí có thể nói là hoảng sợ.
Anh ta há to miệng nhưng không nói được lời nào, cả người như đông cứng lại.
Đội trưởng an ninh bực mình bước tới mở miệng chửi mắng: “Anh có chuyện gì thì cứ nói đi, ấp a ấp ủng, có bệnh à?”
Nhân viên bảo vệ thực sự không nói nên lời, vì vậy anh ta chỉ đơn giản đưa thư mời ra trước mặt đội trưởng, để anh ta đọc nó.
Đội trưởng an ninh nóng nảy đẩy thư mời đi: "Anh làm sao vậy? Bảo anh nói chuyện mà anh lại chặn mặt tôi làm gì?"