*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Giờ phút này, ngay cả Tôn Nguyệt Nhi cũng ngây người.
Nếu chỉ là chủ nhà họ Đồng thì cô ta cũng không quan tâm lắm.
Dù sao thì nhà họ Đổng chỉ mới thay thế cho nhà họ Hoắc và mới được thăng lên hàng ngũ mười dòng họ đứng đầu.
Địa vị của nhà họ Đổng trong mười dòng họ đứng đầu không cao, thực lực cũng không đủ nên cô ta hoàn toàn không xem nhà họ Đổng ra gì.
Tuy nhiên, hiện tại những người đứng đầu mười dòng họ lớn đều đã xuống chào hỏi Lâm Mạc Huy, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng.
Ít nhất, Lâm Mạc Huy không phải thứ mà cô ta có thể khiêu khích.
Về phần ba người Hứa Thanh Tùng thì sợ hãi run lên, thậm chí họ còn không dám nói lời nào.
Họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng lại có chuyện như thế này sẽ xảy ra.
Vương Trùng Anh và những người khác mỉm cười đi tới.
“Cậu Lâm, chúng tôi đi chậm hơn một chút nên xuống muộn hơn”
“Hơi thất lễ rồi, xin thứ lỗi.”
Vài người khác cũng lần lượt xin lỗi, nhưng vẻ mặt của mỗi người lại không giống nhau.
Trong đó có ánh mắt của chủ nhà họ Phùng là cực kỳ tức giận, dù sao con trai của ông ta đã chết trong tay Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy liếc bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, con người của tôi nổi tiếng là có thù tất báo đó."
“Nếu mấy người đã biết có tội thì nên giải quyết sớm đi, sau đó hãy tới nói chuyện với tôi.”
“Có một số việc không thể giải quyết bằng một vài từ xin lỗi là xong đâu.”
Vương Trùng Anh không khỏi ngượng ngùng, Lâm Mạc Huy nói trắng ra như vậy là muốn ông ta trừng phạt những người thanh niên của mười dòng họ đứng đầu đây mà.
Bây giờ ông ta có vẻ hơi hối hận, tại sao lúc đó không mời Lâm Mạc Huy lên lầu chứ. Ông ta còn muốn ra oai phủ đầu, nhưng bây giờ chính ông ta là người phải chịu đựng.
Ông ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Lôi mấy tên vệ sĩ kia ra ngoài đánh cho tôi. Đánh gãy tay chân họ cho tôi.”
“Bọn họ dám vô lễ với khách quý của tôi như vậy, thật khốn kiếp. Như vậy quả thực quá đáng tiếc.”
Một nhóm người lao lên quyết liệt khiến đội bảo vệ và những người khác bị bỏ lại phía sau.
Đội trưởng đội bảo vệ đã chết lặng, Vương Trùng Anh tuyên bố như vậy chẳng khác nào muốn họ chịu thay tiếng xấu cho người khác sao?
Lâm Mạc Huy liếc nhìn Vương Trùng Anh: “Chủ nhà họ Vương à, ông cũng thật thông minh.
“Để cho mấy người vệ sĩ chịu trách nhiệm cho mấy cậu chủ đứng đầu dòng họ sao?”
“Ồ, thái độ của ông khiến tôi nghĩ là chúng ta không cần phải bàn bạc gì nữa.”
Vẻ mặt của Vương Trùng Anh trở nên lạnh lẽo, ông ta muốn nổi giận ngay lập tức.
Tuy nhiên, nghĩ về mục đích của lần này nên cuối cùng ông ta cũng nuốt trôi được cục tức này.
“Người đâu, tìm ra đám con cháu của mười dòng họ vừa rồi đã xúc phạm cậu Lâm về đây."
“Vả miệng.”
Vương Trùng Anh tức giận gào ầm lên.
Mọi người trong mười dòng họ đứng đầu nhìn nhau, đám ăn chơi trác táng phía sau đều ngẩn ra.
Bọn họ thực sự không thể hiểu được Lâm Mạc Huy thực sự tài giỏi đến mức nào mà ngay cả thủ lĩnh của mười dòng họ đứng đầu thực sự muốn giúp anh theo cách này sao?
Lâm Mạc Huy tìm một cái ghế ngồi xuống: “Chủ nhà họ Vương, tôi đây cần phải làm rõ chuyện này.”
“Để tránh cho mấy người xử oan cho người khác.”
Vương Trùng Anh tái mét mặt mày, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng và vẫy tay ra hiệu đi gọi mấy cậu chủ ăn chơi trác táng kia về.
Những người này đã mở camera theo dõi, bắt tất cả các cậu ấm cô chiêu đã làm chuyện vừa rồi và đưa họ đến một bên rồi vả miệng giữa chốn đông người.
Tôn Nguyệt Nhi cũng bị lôi sang một bên, bị vả đến nỗi chảy máu ròng ròng.
Cô ta khóc lóc van xin bố cô ta cứu nhưng chủ nhà họ Tô chỉ cúi đầu không nói gì.
Trong tình hình chung, ai có thể vì thể diện của những đứa con mà phá hoại chuyện quan trọng hơn chứ.
Sau nửa giờ, những đám ăn chơi trác táng này đều đã được xử lý sạch sẽ.
Trong đó, Tôn Nguyệt Nhi bị nặng nhất. Dù sao sự việc cũng là do cô ta dựng lên ầm ĩ trước. Hai mặt của cô ta đều bị đánh sưng tấy, ước chừng nửa tháng sau vết sưng vẫn còn chưa biến mất.
Lúc này Lâm Mạc Huy mới đi tới trước mặt cô ta, trịch thượng nói: “Tôi đã nói từ lâu là cô không gánh nổi hậu quả, chỉ là cô không tin mà thôi.”
"Bây giờ, cô có tin chưa?”
Tôn Nguyệt Nhi xấu hổ vô cùng, cô