*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Tử tỏ vẻ khinh thường liếc ông ta một cái: “Tiết Hoàng Dương sao?”
“A, thật tình cờ. Trưa nay tôi vừa ăn cơm với Tiết Hoàng Dương đó. “Tiết Hoàng Dương nói, nhà họ
Phùng ở Hải Dương lần này đã làm nhiều chuyện quá mức rồi.”
“Cần phải thay đổi lại bầu không khí ở Hải Dương một chút mới được.
Đột nhiên sắc mặt của mười chủ nhà của mười dòng họ đứng đầu lập tức thay đổi.
Những gì Tiết Hoàng Dương nói rõ ràng là cảnh cáo bọn họ rằng anh ta đang ủng hộ Thái Tử và Lâm Mạc Huy. Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Vương Trùng Anh.
Sắc mặt của Vương Trùng Anh tái nhợt, ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Vương Trùng Anh nghiến răng nói: “Mặc dù Tiết Hoàng Dương là vua của Nam Cảnh, nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện của Hải Dương. Chuyện này cũng xem như là chuyện của gia đình chúng tôi. Tiết Hoàng Dương nhúng tay vào xem ra không thích hợp cho lắm.
Thái Tử: “Yên tâm đi, Tiết Hoàng Dương không có thời gian lo lắng chút chuyện cỏn con này của mấy người đâu.”
“Có điều, Lâm Mạc Huy là anh em của tôi và chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi.”
“Tôi giúp cậu ấy, chuyện này không thành vấn đề chứ?”
Sắc mặt của Vương Trùng Anh hơi giãn ra, ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Mạc Huy: “Ồ, thật không ngờ đó nha.”
“Sau khi Nam Bá Lộc rời đi, cậu lại đến nhện độc Hải Phòng để làm chỗ dựa vững chắc cho cậu ta sao?”
“Có điều, Lâm Mạc Huy muốn tiếp quản mọi thứ mà Nam Bá Lộc để lại thì điều đó còn phải phụ thuộc vào thực lực của chính cậu ta.”
“Nếu không có được thực lực này thì cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”
“À, Hải Dương của chúng tôi sẽ không có ai phục cậu cả.”
Thái Tử tức giận, vừa định nói thì Lâm Mạc Huy đã đưa tay ngăn lại.
“Ông muốn xem thực lực của tôi sao? Được thôi.”
“Không phải ông đã tìm được mười ba tên sát thủ kim bài sao?”
“Nào, kêu bọn họ xông lên đi.”
“Nếu hôm nay tôi chết ở đây thì mọi thứ trong thành phố Tân đều sẽ thuộc về mấy người.
Các vị chủ nhà của mười dòng họ lớn đều vui mừng khôn xiết.
Lâm Mạc Huy liếc bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói: “Có điều, nếu tôi may mắn thắng..."
Vương Trùng Anh nói thẳng: “Nếu cậu thắng, vậy thì bắt đầu từ đêm nay Hải Dương sẽ tôn vinh cậu.”
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu:
"Được.”
“Vương Trùng Anh, xem như ông cũng quyết đoán đó.”
“Vậy hãy dùng bản lĩnh để nói chuyện đi.”
Vương Trùng Anh: “Lâm Mạc Huy, cậu có dũng khí để chiến đấu với mười ba sát thủ kim bài này thì xem như đã giành được sự tôn trọng của tôi đối với cậu rồi.”
“Thật đáng tiếc, người trẻ tuổi mà. Có nhiệt huyết không có nghĩa là có sức mạnh.”
“Một mình cậu muốn đánh bại mười ba tên sát thủ kim bài này sao? Ồ, khó như lên trời.”
Thái Tử cũng tới gần Lâm Mạc Huy, nhỏ giọng nói: “Lâm Mạc Huy, cậu... đừng hấp tấp quá."
“Tôi đã dẫn theo nhiều người như vậy đến để giúp cậu đối phó mười ba tên sát thủ kim bài này, hoàn toàn không gặp khó khăn gì.”
“Cho dù muốn giết mấy lão già này, cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng nếu một mình cậu chiến đấu với họ thì sẽ thật khó khăn đấy.”
"Không phải tôi đã nói cho cậu biết có ba người trong số mười ba sát thủ kim bài này có thực lực có thể so với Tần Vô Xá sao?”
Lâm Mạc Huy khẽ cười và lắc đầu. Nghiêm túc mà nói, nếu chỉ muốn giết mười vị chủ nhà kia thì quả thật quá dễ dàng.
Nhưng vấn đề là giết người sẽ không thuyết phục được họ, mà sẽ dẫn đến oán hận và trả thù.
Nếu dùng cách đó, anh muốn nuốt trọn Hải Dương sẽ không biết phải mất thời gian bao lâu.
Cách tốt nhất là thu phục tất cả cùng một lúc.