*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy cầm chén rượu, không để ý tới anh ta.
Trong đó, chủ nhà họ Đổng và Mã Phú Quý có quan hệ tốt nhất, giữa hai người có không ít trao đổi về mặt lợi ích. Lập tức ông ta bước ra ngoài, nắm lấy cổ Mã Phú Quý, trực tiếp lôi vào phòng.
"Cậu Lâm kêu cậu lăn vào đây, cậu không nghe thấy sao?"
"Quỳ xuống đây cho tôi."
Chủ nhà họ Đổng tức giận mắng. Chủ nhà họ Đổng này là người khôn khéo, ông ta cũng nghe theo lời của Lâm Mạc Huy để làm việc. Nếu Mã Phú Quý tiếp tục đứng ở bên ngoài mà không biết suy xét thì trong chốc lát, chuyện này có thể sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Mã Phú Quý quỳ trên mặt đất, cả người không ngừng run lên. Anh ta đến gần chủ nhà Đổng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Đổng, này... rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào vậy?"
"Nói một chút cho tôi biết, tôi... Cho dù chết, tôi cũng nên được chết một cách rõ ràng chứ?"
Chủ nhà họ Đổng trừng mắt nhìn anh ta: "Thần thánh phương nào?"
"Nói cho cậu biết, đây là cậu Lâm Mạc Huy đến từ thành phố Hải Tân."
"Cậu ấy là người thừa kế của ông Nam Bá Lộc và bây giờ toàn bộ tỉnh Hải Dương, bao gồm cả mười gia tộc lớn của chúng tôi, đều vô cùng kính trọng cậu Lâm."
Mã Phú Quý trợn tròn hai mắt, anh ta kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Ai có thể tưởng tượng được thanh niên có vẻ ngoài xấu xí này lại có thân phận như vậy?
Chẳng trách chủ nhà của mười gia tộc lớn này lại đích thân chạy đến và đối xử với anh một cách cung kính như vậy.
Tôn sư của tỉnh Hải Dương! Có thể trấn áp mười gia tộc lớn thì thực lực phải mạnh đến cỡ nào?
Bây giờ Mã Phú Quý hối hận muốn chết. Một nhân vật lớn như vậy, cho dù có thêm một trăm Mã Phú Quý nữa cũng không thể chống lại một ngón tay của người ta. Tại sao anh ta lại trêu chọc phải sự tồn tại kinh khủng như vậy?
Lâm Mạc Huy nhìn anh ta cười nhạt: "Ông chủ Mã, vừa rồi cô gái Ngọc Hà đưa một trăm tỷ để hòa giải chuyện này, anh không đồng ý."
"Bây giờ, anh cảm thấy rằng đưa ra bao nhiêu tiền mới có thể đảm bảo tính mạng của chúng tôi?"
Mã Phú Quý thiếu chút nữa tiểu ra quần, anh ta vội vàng nói: "Anh Lâm, anh đừng có trêu chọc tôi. Vừa rồi thật sự là tôi bị mù cho nên mới dám chống lại anh."
"Như vậy đi, tôi sẽ đưa ra ba trăm tỷ, anh... anh tha mạng cho tôi..."
Lâm Mạc Huy chậm rãi nói: " ba trăm tỷ?"
"Ông chủ Mã, một nhân vật lớn như anh, một ông chủ ở tỉnh Hải Dương, ngay cả mười gia tộc lớn cũng phải cho anh thể diện."
"Tính mạng của anh chỉ đáng giá ba trăm tỷ?"
Mã Phú Quý khóc nói: "Anh trai, tôi... ngày thường tôi chỉ khoác lác bên ngoài mà thôi."
"Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi." "Nếu không... nếu không thì năm trăm tỷ, năm trăm tỷ thì sao?"
Lâm Mạc Huy cầm chén rượu, chỉ cười không nói.
Thái Tử bên cạnh đứng dậy đá vào mặt Mã Phú Quý: "Mẹ kiếp, mày cho rằng chúng tao thiếu tiền sao?"
"Nói cho mày biết, nếu mày muốn sống sót, lấy ra mười nghìn tỷ cộng thêm cái tay phải của mày nữa."
Mã Phú Quý thay đổi sắc mặt, mười nghìn tỷ, làm sao anh ta có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa, còn muốn thêm cả một cánh tay phải của anh ta. Điều này không phải ép anh ta đến con đường cùng sao?
"Anh Lâm, tôi... tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy!"
"Anh Lâm, anh rộng lòng tha thứ, tha cho tôi một lần được không?" Mã Phú Quý run rẩy cầu xin.
Thái Tử khó chịu: "Con mẹ mày, mày cầu xin ai hả?"
"Bây giờ là yêu cầu của ông mày. Mày hỏi cậu ấy là có ý gì?"
"Khinh thường tao sao?"