Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 962

**********

Chương 962: Nhà họ Hứa chúng ta muốn mấy cái mặt tiền mà còn cần dùng đến tiền?

Phương Như Nguyệt kinh ngạc, thấp giọng nói:"Lâm Mạc Huy, ở đây là Hà Nội đấy." "Những mặt tiền ở đây đều là những mặt tiền phồn hoa, tốt nhất ở Hà Nội." "Chúng ta...mở tiệm thuốc, một cái là được rồi, sau này lại từ từ phát triển. "Bây giờ làm lớn thế này thì tài chính bên phía tiệm thuốc căn bản cũng không đủ...

Hứa Thanh Mây đi tới:"Bố, mẹ về chuyện tiền nong, hai người không cần lo lắng." "Con có thể lấy một khoản đầu tư từ công ty cho bố me."

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vô cùng kích động, nếu quả thật có thể như vậy, vậy tiệm thuốc này của bọn họ chẳng phải sẽ rất lớn sao?

Lúc này, Lâm Mạc Huy lại xua tay nói:" Không cần đầu tu." "Những cửa hàng có mặt tiền tốt như này cũng không tổn bao nhiêu. "Bố, mẹ hai người chỉ cần chi ra tiền sửa chữa là được rồi, tiền thuê và phí chuyển nhượng, hai người không cần quan tâm."

Hứa Đình Hùng vô cùng kinh ngạc:"Tiền thuê và chuyển nhượng thì giải quyết thế nào?"

Lâm Mạc Huy cười cười: "Ở đây là Hà Nội" "Nhà họ Hứa chúng ta muốn mấy cửa hàng mặt tiền ở đây mà còn cần phải trả tiền thuê sao?"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trợn to mắt nhìn, Lâm Mạc Huy thực sự có quyền như thế sao?

Hứa Thanh Mây cũng có chút lo lắng:" Lâm Mạc Huy, như vậy cũng được sao?"

Lâm Mạc Huy khoát tay áo: "Không có gì được với không được ở đây cả." "Những việc này mọi người không cần bận tâm đến, cứ giao cho tôi là được rồi."

Sau đó, Lâm Mạc Huy gọi điện thoại cho Vương Việt Hưng, nói hết vị trí những mặt tiền mà Hứa Đình Hùng thích cho ông ta nghe.

Còn về việc Vương Việt Hưng xử lý như thế nào thì không phải là điều mà Lâm Mạc Huy cần lo đến.

Dù sao thì, những cửa hàng có mặt tiền tốt này, Lâm Mạc Huy không cần bỏ ra một đồng nào.

Cũng không phải là Lâm Mạc Huy keo kiệt, cũng không phải Lâm Mạc Huy uy hiếp chiếm đoạt gì. Anh muốn nhân cơ hội này tạo thêm chút áp lực cho chín đại gia tộc.

Chín đại gia tộc ngoài miệng thì nói là nghe theo anh nhưng trên thực tế, trong lòng những người này căn bản không phục anh.

Lâm Mạc Huy giày vò chín đại gia tộc nhiều lần như vậy là vì muốn ép chín đại gia tộc ra tay.

Anh muốn tìm một cơ hội, phân hoá chín đại gia tộc, sau đó, tiêu diệt những người không nghe lời trong số đó, khiến những người khác phải kinh sợ.

Như vậy thì anh có thể hoàn toàn nắm được quyền khống chế tỉnh Hải Dương mà không chỉ mang cái danh ảo Hải Dương tôn sư mà thôi!

Vương Việt Hưng nhận được điện thoại thì ngoài miệng ậm ừ đồng ý nhưng bàn tay lại nắm chặt thành nắm đẩm.

Sau khi gác máy, Vương Việt Hưng ném mạnh cái ly đang để trên bàn xuống đất, tức giận mắng:" Lâm Mạc Huy tên khốn kiếp này, hắn thực sự xem mười đại gia tộc trở thành là người hầu của hắn rồi à?" "Sai chín đại gia tộc chúng ta tới tới lui lui, mạnh mẽ cướp đoạt, thật sự nghĩ chúng ta chín đại gia tộc dám ra tay với hắn sao?" "Ngay cả khi Nam Bá Lộc còn tại vị, cũng không dám đối xử với chúng ta như thế này!"

Người bên cạnh sợ đến mức run cầm cập, không ai dám nói chuyện.

Vương Việt Hưng tức giận mắng một trận, cuối cùng, ông ta chậm rãi ngồi xuống.

Sau khi hít thở sâu mấy lần thì khuôn mặt mới khôi phục được sự bình tĩnh.

Ông ta đưa vị trí những cửa hàng vừa ghi lại giao cho người đàn ông đứng bên cạnh, trầm giọng nói: "Đưa cho tám chủ nhà khác, để cho bọn họ sắp xếp "Sản nghiệp nhà ai thì để bọn họ đứng ra phụ trách." "Nếu như không phải sản nghiệp của chín đại gia tộc thì nghĩ mọi cách lấy được!"

Người đàn ông có hơi kinh ngạc, thấp giọng nói:"Bố, chúng ta...chúng ta thật sự phải làm theo lời tên họ Lâm ay sao?" "Bây giờ hắn muốn những cửa hàng mặt tiền này thì chỉ là việc nhỏ." "Nhưng nếu sau này thứ hắn ta muốn ngày càng nhiều hơn thì chúng ta phải làm thế nào?"

Vương Việt Hưng liếc mắt nhìn anh ta, trầm giọng nói: Trước tiên cứ làm yên lòng hắn trước đã rồi nói "Bây giờ ở Phòng, không có ai là đối thủ của hắn ta." "Cạnh hắn còn có thái tử giúp sức, chín đại gia tộc liều mạng với hắn thì cũng không được với ích gì." "Tạm thời cứ nhịn cơn tức này xuống, hắn chẳng sung sướng được mấy ngày đâu!"

Người đàn ông không vui nói: "Bố, bố có biện pháp đối phó với hắn chưa? Cách gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment