**********
Chương 977: Cô là người của tôi, không ai dám bắt nạt cô
Nghe được lời này, Phương Như Nguyệt nổi giận.
Bà ta giận dữ nhìn giám đốc bên cạnh: “Cô ấy nói có đúng không?"
Sắc mặt giám đốc trắng bệch: “Cháu... cháu...
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Cháu cái gì mà cháu?” “Chuyện do cậu làm sai, cậu lại không gánh vác trách nhiệm, còn bắt người khác gánh tội thay cậu hả?” “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay con rể tôi không đánh cậu đã coi như nương tay rồi.” “Hừ, cậu nghe rõ ràng cho tôi.” “Từ giờ trở đi, cô bé này là nhân viên của tôi” “Ai dám ức hiếp cô ấy là đối đầu với tôi! “Nếu cậu có bản lĩnh thì có thể thử xem!” Mặt giám đốc xanh mét, không dám nói câu nào.
Phương Như Nguyệt bắt lấy tay của nhân viên bán hàng kia: “Cô gái nhỏ, đừng để ý đến cậu ta, theo tôi đi!” “Chút nữa tôi sẽ bảo con rể tôi giải quyết chuyện từ chức giúp cô!” “Tôi không tin có người dám bắt cô gánh tội thay!”
Nhân viên bán hàng kích động nước mắt giàn giụa, đi theo Phương Như Nguyệt giống như tìm được chỗ dựa vậy.
Phương Như Nguyệt kéo nhân viên bán hàng lên xe.
Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây lái xe thể thao rời đi, trong xe cũng chỉ còn hai người bọn họ và Hứa Đình Hùng.
Nhân viên bán hàng lau khô nước mắt, cung kính nói: “Cháu cảm ơn dì a!”
Phương Như Nguyệt cười nói: “Ai dà, cô đừng khách khí?” “Sở dĩ tôi mời cô là bởi vì tôi cảm thấy phẩm chất của cô gái nhỏ như cô không tệ. "Vừa rồi giám đốc của các cô muốn chúng tôi nhường xe, cô còn nói giúp thay chúng tôi, đây là điều khó mà có được.”
Nhân viên bán hàng không khỏi ngẩn ra, cô ấy không ngờ mình chỉ tùy tiện làm việc thiện một chút lại đổi lấy kết quả như vậy.
Cửa hàng Ferrari 4S.
Giám đốc nhìn nhân viên bán hàng được đưa đi, hắn lại nằm liệt dưới đất lần nữa.
Hắn vốn định cho nhân viên bán hàng gánh tội thay. Kết quả là giờ nhân viên bán hàng bị đưa đi rồi, có thể hắn đã xong đời.
Lúc hắn đang suy nghĩ nên tìm ai gánh tội thay, đột nhiên ở ngoài cửa có một chiếc xe thể thao vọt tới.
Một người đàn ông trung niên xuống xe, đây chính là ông chủ của cửa hàng 4S này.
Vừa nhìn thấy hiện trường, sắc mặt ông ta lập tức trở nên xanh mét.
Mặc dù lúc nãy ông ta nhận được điện thoại, biết trong tiệm đã xảy ra chuyện, nhưng ông ta không ngờ chuyện này lại náo loạn lớn như vậy.
Cửa hàng này chính là tâm huyết của ông ta, bị đập hỏng như vậy chẳng khác nào lấy mạng của ông ta! Ông ta lao vào tiệm với khí thế hung hăng, gọi giám đốc đến trước mặt, phẫn nộ chất vấn hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giám đốc lắp bắp mà nói mãi cũng không nói rõ được, chủ yếu là hắn không biết nên đẩy trách nhiệm cho ai.
Ông chủ càng nghe càng tức, lập tức tát giám đốc kia một cái, mở miệng mắng: “Có chút chuyện đó mà cũng không nói rõ được, cậu làm giám đốc chó má gì?”
Sau đó, ông ta chỉ vào một người đàn ông ở bên cạnh: “Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông này liếc mắt nhìn giám đốc một cái, cúi đầu, nói hết những chuyện đã xảy ra vừa rồi. Sau khi ông chủ này nghe xong, ông ta cũng trợn tròn mắt. “Ý cậu nói, người đập phá cửa hàng là Thái Tử của thành phố Hải Phòng?” “Cậu... cậu nói thật hay giả đấy?”
Ông chủ nói với giọng run rẩy, Thái Tử của thành phố Hải Phòng không phải nhân vật mà ông ta có thể trêu chọc.
Người đàn ông nói: “Tôi... tôi cũng không biết. “Thế nhưng Mã Phú Quý của nhà họ Mã đến đây, chính miệng ông ta đã nói vị kia chính là Thái Tử của thành phố Hải Phòng”
Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Mã Phú Quý đích thân thừa nhận, vậy chắc chắn không phải là giải
Ban đầu ông ta còn hùng hổ muốn tìm người đập phá cửa hàng để bảo thù, bây giờ xem ra, đây là chuyện không thể làm được.
Đừng nói Thái Tử đập phá cửa hàng của ông ta, cho dù Thái Tử đập người khác thì ông ta cũng không dám thả răm.
Sau một lúc im lặng thật lâu, đột nhiên ông ta nhảy dựng lên, cho giám đốc kia mấy phát tát. “Cái đồ mắt chó không nhìn ra được người phú quý như cậu, mẹ nó, tất cả chuyện này là do cậu gây ra! “Tôi nói cho cậu biết, cửa hàng của ông đây bị tổn thất bao nhiêu tiền đều tính hết cho cậu!” “Không bồi thường đủ cho ông, có tin ông đây chặt cậu thành tám khúc không!”
Giám đốc bụm mặt, rơi vào tuyệt vọng. Hắn biết mình hoàn toàn xong đời rồi!