**********
Chương 986: Bây giờ, các người còn thắc mắc gì không?
Sếp Dương cúi người xuống, mỉm cười nói: "Ông Hứa, bà Phương, tôi... thật ra tôi đang sống gần đây. Vừa rồi nhận được tin biết các người đến đây, cho nên tôi liền chạy tới. Không thể tiếp đoán chu đáo, thật là ngại quá."
Sếp Dương bây giờ, đã biết nghe lời hơn rồi.
Ngày hôm qua, nếu không có Mã Phú Quý đích thân cầu xin, có lẽ cuộc đời của anh ta đã kết thúc. Sau khi biết thân thể của Lâm Mạc Huy và thái tử, anh ta không có bất kỳ sự oán hận nào đối với những người này, ngược lại còn rất vui vì có thể nhặt lại được cái mạng của mình.
Khi anh ta vừa nhận được cuộc gọi biết có người đang đến tòa nhà số một của mình, anh ta đoán chắc đó là đám người Lâm Mạc Huy.
Cho nên, anh ta đã nhanh chóng chạy qua đây, không dám do dự.
Phương Như Nguyệt nói: “Nhưng, gã đầu trọc đó, vừa mới nói anh Dũng gì đó?"
Sếp Dương vội vàng mỉm cười nói: "Bà Phương, biệt danh của tôi là Dương Dũng. "Ở đây không ít người quen biết tôi, đều gọi tôi là Anh Dũng"
Phương Như Nguyệt đột nhiên nhận ra: “Ồ, nói tới nói lui, cậu là anh Dũng, và anh Dũng cũng là cậu." "Haizz, làm tôi sợ hết hồn. Tôi tưởng cậu lừa chúng tôi, cho chúng tôi cái nhà của anh Dũng gì đó."
Sếp Dương xém chút xoắn ra quần, nhanh chóng nói: "Bà Phương, bà hiểu lầm rồi. Sao tôi dám làm chuyện như vậy? Tôi lừa ai, cũng không dám lừa các người. Cho dù bà có cho tôi mượn mấy lá gan, tôi cũng không dám nói nửa lời dối trá với các người!"
Gã đầu trọc và Phó Man đứng đằng sau, hoàn toàn sợ hãi khi đứng trước cảnh tượng này.
Vừa rồi sếp Dương cúi đầu chào Lâm Mạc Huy, cũng đủ để làm anh ta kinh ngạc. Tuy nhiên, bây giờ nhìn thái độ thành khẩn và sợ hãi của sếp Dương khi nói chuyện, lại càng khiến họ hoang mang hơn.
Nên biết rằng, sếp Dương này cũng là một ông lớn ở tỉnh này.
Ngày thường, cho dù lúc nào cũng nói cười vui vẻ cùng với Mã Phú Quý, cũng chưa bao giờ hạ giọng như vậy. Còn bây giờ, đứng trước những người này, anh ta lại nhỏ bé, thấp kém, dường như sắp quỳ rạp xuống đất, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Lâm Mạc Huy: "Nói như thế, tòa nhà này quả thật là nhà của anh?"
Sếp Dương vội vàng nói: "Anh Lâm, trước đây là nhà của tôi, nhưng bây giờ không còn nữa." "Tôi đã chuyển nhượng căn nhà cho anh, hiện tại anh đã là chủ nhân của những căn nhà này!"
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu, nhìn về phía gã đầu trọc và Phó Man đang ở phía sau: "Bây giờ, các người còn thắc mắc gì nữa không?"
Gã đầu trọc cùng Phó Man tái mặt, bọn họ nghe rất rõ ràng, sếp Dương thật sự đã chuyển nhượng tòa nhà này cho đám người Lâm Mạc Huy.
Hai người bọn họ bây giờ như sắp nôn ra máu, mặc dù không biết thân phận của đám người Lâm Mạc Huy như thế nào. Nhưng, có thể khiến sếp Dương kính nể như vậy, nhất định không phải tầm thường.
Bọn họ đã đắc tội với một nhân vật lớn như vậy, đây không phải là tìm cái chết sao?
Sếp Dương nhìn biểu hiện của hai người họ, lập tức nói: "Anh Lâm, tên khốn khốn kiếp này, chắc không phải đã đánh anh chứ? Anh ta đã làm gì, anh cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giáo huân cho anh ta một bài học ngay lập tức!"
Lâm Mạc Huy liếc người kia một cái: "Anh giáo huấn anh ta?" "Tôi nghe nói anh là anh em của anh!"
Sếp Dương cong môi khinh thường: "Anh Lâm, anh hiểu lầm rồi." "Tên khốn kiếp này chỉ là một tên lưu manh muốn ăn bám tôi, tôi không thèm để tâm đến anh ta." "Anh ta với tôi, chỉ có thể coi như là gặp mặt xã giao, không thể coi là bạn bè được, huống chi là anh em?" "Hơn nữa, cho dù là anh em của tôi, anh ta dám xúc phạm anh Lâm, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ!"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ vỗ vỗ vào vai sếp Dương: “Sếp Dương quả thật là người sảng khoái" "Được rồi, cũng không có chuyện gì to tát. Anh ta vừa sỉ nhục mẹ vợ tôi, còn muốn ra tay tấn công tôi”. "Đây đã là địa bàn của anh, người này, giao cho anh xử trí vậy!"