*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, một người đàn ông đứng bên cạnh chủ quản cũng cười lạnh: "Cái chuyện như ký hợp đồng này, vẫn nên tin tưởng những tập đoàn lớn, công ty lớn." "Cái tiệm thuốc này đến tên còn chưa nghe qua. Bọn họ đề xuất việc ký hợp đồng có thể tin được sao?" "Những người trẻ tuổi các người, chưa từng trải nghiệm những mặt tối của xã hội, không biết được những kẻ lừa đảo trên thế giới này đáng đáng giận như thế nào." "Loại hợp đồng này, một khi đã ký, có lẽ cả đời này các người cũng đừng nghĩ tới chuyện xoay mình được." "Người trẻ tuổi, tìm việc nhìn vào tiền lương và đãi ngộ là chuyện bình thường. Nhưng không thể bị tiền bạc làm cho mờ mắt." "Các người phải nhớ kĩ một đạo lý, nếu xảy ra chuyện bất thường thì ắt có điều mờ ám bên trong!" Mấy người thanh niên bị dọa sợ đến tái mặt, khi nhìn về phía Lâm Mạc Huy, ánh mắt họ giống như đang nhìn một con quái vật ăn thịt người.
Lý Ngọc Lâm tức giận đến run người, chỉ tay về phía chủ quản lớn tiếng nói: "Anh... anh ngậm máu phun người!" "Dựa vào đâu mà chúng tôi không thể đưa ra mức lương và đãi ngộ như vậy?" "Anh có biết ông chủ của chúng tôi có thân phận như thế nào không?" "Mức lương và đãi ngộ này không tính là gì đối với anh ấy!" "Toàn nhà của ông chủ tôi ở thành phố Lâm
Giang, vừa đúng lúc để không nên đã lấy ra làm ký túc xá cho nhân viên. Đây là vì lợi ích của nhân viên mà suy nghĩ. Có gì là không thể chứ?" "Ông chủ của chúng tôi rất xem trọng nhân tài, nên mới đưa ra mức lương và đãi ngộ như vậy." "Các người... các người dựa vào đầu mà đổ oan cho người khác?"
Chủ quản cười lạnh: "Ai đổ oan cho người khác?" "Tôi chỉ đang phân tích tình hình!" "Nếu cô cho rằng tôi đổ oan cho cô, vậy cô chứng minh cho tôi xem!" "Không nói những cái khác, chỉ nói đến chuyện tòa nhà ở thành phố Lâm Giang, cô có thể chứng minh không?"