Ngay lúc Tô Vũ định mở miệng, điện thoại di động trong túi của anh vang lên, Tô Vũ lấy ra thì nhìn thấy là Mã Hiểu Lộ, anh mỉm cười nghe điện thoại: "Alo."
"Anh gọi điện cho em là có chuyện gì vậy? Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy đây. Bên này đang bận quá." Mã Hiểu Lộ không cho Tô Vũ cơ hội hỏi han cô.
Tô Vũ cảm thấy có chút hối hận, vốn dĩ anh giúp Mã Hiểu Lộ thành lập công ty riêng là để cô có thể rảnh rỗi hơn một chút, nhưng bây giờ cô lại càng bận rộn hơn trước.
“Này, dù bận thế nào thì vẫn phải ăn cơm chứ.”
Mã Hiểu Lộ nhìn đồng hồ trên tay rồi trả lời: "Ôi chao, đã đến giờ ăn rồi, em đang ở cục Công Thương, anh ở đâu thế, giờ em sẽ qua ngay."
Tô Vũ cũng không biết đi đâu, anh nhìn Tiêu Tuyết Ny rồi đưa điện thoại cho cô ấy.
“Sư nương, chúng tôi đợi cô ở chỗ cũ nha.” Tiêu Tuyết Ny cười hì hì rồi chào hỏi hai câu với Mã Hiểu Lộ, sau đó cúp điện thoại.
Tiêu Tuyết Ny quay đầu lại và tò mò hỏi: “Sư phụ, vì sao sư nương lại bận như vậy, còn anh lại nhàn rỗi như thế này chứ?”
"Cô ấy à, gần đây cô ấy bận mở công ty, cô nghĩ xem có thể không bận rộn được không?" Nghe anh nói xong, Tiêu Tuyết Ny trầm tư gật đầu, dường như trong lòng cô ấy nảy sinh ý tưởng gì đó.
Ước chừng nửa giờ sau, Mã Hiểu Lộ ôm trong tay rất nhiều tài liệu, có cái đã được đóng dấu, có cái thì chưa được đóng dấu, cô ướt đẫm mồ hôi chạy vào phòng riêng, bưng tách trà trên bàn lên và uống một ngụm hết sạch.
“Chậm một chút, đâu có ai tranh với em.” Tô Vũ khẽ lắc đầu, anh nhận lấy tách trà trống không từ trong tay của Mã Hiểu Lộ rồi lại rót đầy và đặt trước mặt cô.
“Cả buổi sáng em còn không có thời gian để nuốt nước bọt, chân sắp mềm oặt ra rồi.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ cúi xuống vỗ nhẹ bắp chân mình với vẻ tủi hờn.
Tô Vũ hỏi: "Việc gì cũng do một mình em làm sao? Tên nhóc thối Chu Triết kia đâu?"
Giọng nói của Tô Vũ lộ ra chút bất mãn, rõ ràng là anh đã sắp xếp cho Chu Triết làm chân sai vặt, sao bây giờ Mã Hiểu Lộ lại phải một mình làm hết mọi việc?
Mã Hiểu Lộ lại nhấp một ngụm nước, cô nói: "Cậu ta cũng không nhàn rỗi, em cũng không biết cậu ta tìm ở đâu được nhiều người như vậy, ít nhất phải nửa tháng thì những người khác mới có thể đăng ký với cục Công thương, nhưng người mà cậu ta tìm tới chỉ mất nửa ngày là đã hoàn thành mọi thủ tục, tất cả đều nhờ cậu ta.”
Tô Vũ không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, những người này chắc hẳn là do Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành sắp xếp.
Vốn dĩ những chuyện này có thể do Chu Triết tự mình trực tiếp giải quyết, nhưng tất nhiên những người đó cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ông chủ đứng phía sau là ai, ít nhất cũng phải biết mặt nhau để sau này không đến mức làm ra chuyện sai lầm gì, cho nên mới khiến Mã Hiểu Lộ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán như vậy.
“Sư nương, tôi có thể xem qua được không?” Tiêu Tuyết Ny ngồi sát lại, cô ấy cầm lấy tài liệu trong tay Mã Hiểu Lộ.
"Ôi, đừng gọi tôi là sư nương, tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, cô gọi vậy khiến tôi thành người già rồi, nếu cô không ngại thì cứ gọi tôi là chị đi." Mã Hiểu Lộ mở túi nhựa, cô vừa nói vừa lấy tài liệu từ bên trong ra đưa cho Tiêu Tuyết Ny.
"Làm vậy thì sao được, không thể làm rối loạn vai vế." Tiêu Tuyết Ny vừa xem tài liệu vừa nói.
"Công ty trách nhiệm hữu hạn Đầu tư Vũ Lộ..." Khi Tiêu Tuyết Ny lẩm nhẩm nói ra câu này, Tô Vũ chợt bật cười thành tiếng.
“Không phải chứ, đây là tên công ty do em đặt sao?” Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ và hỏi.
“Đúng vậy, có vấn đề gì à?” Mã Hiểu Lộ không đồng tình và hỏi ngược lại.
Tô Vũ nào dám nói có vấn đề, anh liên tục gật đầu và nói: "Không có vấn đề, không có vấn đề gì, rất tốt."
"Sư nương, công ty của cô là công ty đầu tư. Điều quan trọng nhất trong giai đoạn đầu là thu hút đầu tư và mở rộng quy mô, tôi biết một công ty mà có lẽ có thể hợp tác." Tiêu Tuyết Ny trả lại tài liệu cho Mã Hiểu Lộ và nói.
"Được lắm, hôm nay còn có rất nhiều đối tác, hiện giờ Chu Triết còn đang đàm phán hợp đồng với bọn họ. Tôi thấy rất kỳ lạ, tại sao công ty mới mà tôi vừa đăng ký lại có nhiều người muốn hợp tác như vậy?" Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành làm cho chút quá đà, ngay cả một người mới như Mã Hiểu Lộ cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.
Tô Vũ ho hai tiếng, anh nói: “Cái đó, hiện tại trên thế giới này loại người nào cũng có, chắc hẳn bọn họ thấy bên em là một công ty mới nên cái gì cũng không hiểu, em phải cẩn thận một chút, có thể hợp tác với bọn họ nhưng không thể nhường lợi nhuận."
Mã Hiểu Lộ cảm thấy Tô Vũ nói có lý, cô bâng quơ gật đầu.
“Ăn nhanh đi, em sắp đói chết rồi.”
Sau bữa trưa, Mã Hiểu Lộ lại một lần nữa tìm thấy Chu Triết giống như một người máy đã vặn dây cót và bắt đầu bận rộn với một đống công việc.
Sau khi nhìn thấy Mã Hiểu Lộ tới, Chu Triết vội vàng đứng dậy, anh ta phẩy phẩy cho gió lọt vào trong cổ áo rồi kéo Mã Hiểu Lộ đi sang một bên. Ở một góc yên tĩnh, Chu Triết nói: “Chị Hiểu Lộ, em cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Sao thế?” Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.
"Chị nhìn xem, tập đoàn Thái Khang, công ty hữu hạn Thịnh Khoa và xí nghiệp Chu thị. Tất cả đều có máu mặt ở thành phố Tân Hải, vậy mà bọn họ lại hợp tác với chúng ta. Hơn nữa, người đến không phải là tổng giám đốc thì cũng là chủ tịch, em cũng có chút cuống cuồng rồi." Chu Triết đếm ngón tay và liệt kê từng cái một cho Mã Hiểu Lộ.