Thời gian trôi qua, khi Bạch Nhãn Hạt Tử nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Một nhóm khách không mời đột nhiên tìm đến ông ta.
"Tôi nói cho cậu biết, bọn họ thật man rợ. Trong con hẻm cũ kỹ đó, chúng túm lấy tôi rồi cởi hết quần áo mà chẳng nói năng gì, rồi khi thấy những vảy trên bụng tôi, chúng bảo tôi là người chúng đang tìm.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đi theo bọn chúng, tôi mới biết ai đang tìm tôi, hóa ra là tên mua ngọc trai của tôi đấy."
Nói đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn còn tức giận không thôi, nếu gặp lại tên đó, ông ta chắc chắn sẽ tát cho hắn hai cái.
"Cậu không biết đâu, chúng nói cái gì mà truyền thuyết cổ xưa là có thật, rồi bảo tôi là “người vảy cá mập xanh”, tôi là đại đầu quỷ của hắn à!"
Sau đó, Bạch Nhãn Hạt Tử bị bọn chúng cưỡng ép lôi lên tàu, nói rằng chỉ có ông ta mới có thể tìm thấy vùng biển bí ẩn đó.
"Rồi ông đi theo bọn chúng tới Biển Đen phải không?" Nghe đến đây, Tô Vũ hỏi. "Đúng vậy, tôi không muốn đi nhưng bọn chúng ép tôi đi mà." Bạch Nhãn Hạt Tử nói với vẻ bất lực.
"Vậy các ông đã trải qua điều gì? Bọn chúng là ai? Và mục đích của họ đến nơi đó là gì?" Tô Vũ liên tục hỏi khiến Bạch Nhãn Hạt Tử cau mày, rõ ràng cần phải sắp xếp lại suy nghĩ.
Tô Vũ muốn vào đó là vì âm khí ở đó có thể giúp anh tu luyện nhanh hơn. Vậy còn những người khác đến đó làm gì?
Liệu có phải trên trái đất còn những người tu tiên khác với mục đích giống Tô Vũ? Nhưng sao cuối cùng họ lại thất bại?
Sở dĩ có thể khẳng định họ thất bại vì âm khí ở đó vẫn còn, Tô Vũ có thể cảm nhận được, nó không bị phát tán ra ngoài hàng trăm ngàn năm nay.
Ngoài ra, điều Tô Vũ quan tâm nhất có lẽ là những gì Bạch Nhãn Hạt Tử gặp phải trên biển khiến ông ta nhớ lại vẫn kinh hoàng.
Bạch Nhãn Hạt Tử hít sâu một hơi rồi nói: "Ôi, rốt cuộc chúng tôi gặp phải cái gì, tôi cũng muốn biết rõ lắm. Chỉ biết lúc đó có 10 chiếc thuyền, nhưng cuối cùng tất cả đều mất, không còn lại một mảnh sắt.
Và có thứ gì đó trong vùng biển đó, có thể nuốt chửng bất cứ thuyền nào, thậm chí bất kỳ thứ gì, ngay cả mẹ tổ cũng sợ nó đấy.”
Rốt cuộc đám người Bạch Nhãn Hạt Tử gặp phải chuyện gì đối với Tô Vũ bây giờ đều rất quan trọng, bởi vì nếu không biết rõ, có lẽ anh sẽ phải chịu tổn thất lớn ở chỗ này.
"Ông nói rõ chút đi, rốt cuộc ông đã gặp phải chuyện gì? Hơn nữa những người đi cùng ông hiện giờ ở đâu?" Tô Vũ nhìn thật sâu vào Bạch Nhãn Hạt Tử, như đang chất vấn.
Bạch Nhãn Hạt Tử liếm đôi môi khô khốc, nuốt nước bọt lần nữa nói: “Tôi thực sự không biết nó là gì, nhưng tôi biết thứ đó còn sống, nó ở Biển Đen, đó là loại mà ngay cả cá voi, biết cá voi không, ngay cả nó cũng sợ hãi ba phần đấy.
Và phía trên vùng Biển Đen đó còn có bão tuyết. Không, không, tôi nghe họ nói đó là một loại lửa nào đó, ngọn lửa bốc lên từ nước biển.
Loại lửa đó rất đáng sợ, dù là loại tàu thuyền nào, chỉ cần bị loại lửa đó chạm vào là sẽ bị đóng băng trong nháy mắt, sau đó chỉ cần có sóng chạm nhẹ thì sẽ bị biến thành bột mịn, không để lại gì cả."
Nói đến đây, Tô Vũ dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử nói: "Theo như lời ông nói, chẳng lẽ là long hỏa ư?"
Thực ra lửa có nhiều loại, sau khi đến Trái Đất, Tô Vũ cũng tìm hiểu một chút.
Phổ biến nhất, và cũng được sử dụng rộng rãi nhất, đó là minh hỏa mà mọi nhà đều dùng. Loại lửa này có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không có gì đặc biệt.
Đáng chú ý là hai loại lửa khác, cả hai đều hiếm gặp và người bình thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một trong số đó, đó là âm hỏa, Tô Vũ từng thấy nó tồn tại trên người Hoàng Ngư Ma Ma ở ven hồ Phủ Tiên.
Tin chắc đây cũng là lý do bà ta được coi là một trong Tứ đại tiên gia Hoa Hạ, mặc dù lúc đó Tô Vũ cảm thấy khó tin, nhưng sự thật chứng minh bà ta thực sự có thể sử dụng âm hỏa để nâng cao tu vi.
Tuy nhiên, ngay cả âm hỏa cũng không thể đóng băng vật thể, rồi chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn. Càng không thể tồn tại dưới đáy biển.
Vậy nên khả năng còn lại, đó là long hỏa, một loại lửa thậm chí cả giới tu tiên cũng sử dụng rộng rãi và không ít người cũng cần cẩn thận ứng phó với nó.