Truyền Nhân Thần Y

Chương 322

Đi theo Bạch Nhãn Hạt Tử, Thẩm Ngạo đến nhà Hà Hoành Vĩ, thấy Tô Vũ ngồi yên lành ở đó, Thẩm Ngạo như tìm được chỗ dựa: "Anh Tô, anh thật sự không sao. chứ?"

Tô Vũ lắc đầu nói: "Sao vậy, nghe giọng điệu của ông như thể tôi phải có chuyện gì vậy?”

Thẩm Ngạo liên tục phất tay: "Không phải... tôi sao có thể có ý đó chứ" "Nói xem, chuyện gì đã xảy ra?" Tô Vũ thản nhiên nói với Thẩm Ngạo.

Sau đó Thẩm Ngạo đơn giản kể lại một số hành động của Diêm Đan Dương, kể cả chuyện Lục Hợp Môn tìm đến báo thù, cũng như lần này thành phố Tân Hải huy động lực lượng lớn bộ đội chống thiên tai.

Tô Vũ gật đầu, thực ra phần lớn những chuyện đó đều nằm trong dự liệu của anh, chỉ việc Thiện Bản Thanh huy động nhiều quân đội đến thế khiến anh hơi bất ngờ.

Nhưng nghĩ kỹ, cũng có thể hiểu được, chắc chắn là vì cháu gái yêu thích Thiện Vũ Băng của ông ấy.

"Vậy Thiện lão tướng quân bây giờ thế nào?" Diêm Đan Dương dám làm loạn lớn như vậy ở Tân Hải, có lẽ Thiện Bản Thanh cũng nhất định ở Tân Hải.


Tin tức về Thiện Bản Thanh thuộc loại tối mật, ngay cả Thẩm Ngạo cũng chỉ biết được một chút qua tin đồn.

"Tình hình của Thiện lão tướng quân không rõ lắm, nhưng có vẻ như ông ấy đang nằm viện. " Lời Thẩm Ngạo vừa dứt, Thiện Vũ Băng bật dậy từ ghế sofa.

"Ông nói gì? Ông nội bị bệnh ư2"

Dĩ nhiên Thẩm Ngạo không biết Thiện Vũ Băng là ai cả, nhưng nghe cô ấy gọi Thiện Bản Thanh là ông nội, quả thật làm Thẩm Ngạo giật mình.

Không khỏi đánh giá lại Thiện Vũ Băng, không ngờ cô gái này lại chính là tiểu công chúa trong truyền thuyết của nhà họ Thiện. Mặc dù những người từng gặp. Thiện Vũ Băng không nhiều, nhưng nghe danh thì thật không ít.

Không ít người đều biết, trong ba đời nhà họ Thiện chỉ có một cô gái, được Thiện Bản Thanh coi như bảo bối, chỉ là Thẩm Ngạo không ngờ người đó lại đang đứng trước mặt mình.

"Ngồi xuống trước đã, hiểu rõ rồi hãng nói." Tô Vũ vẫy tay ra hiệu cho Thiện Vũ Băng ngồi xuống.

Sau đó Thẩm Ngạo hỏi với vẻ khó tin: "Anh Tô, cô ấy... cô ấy chính là... công chúa nhỏ của nhà họ Thiện sao?"

Tô Vũ gật đầu, thấy Tô Vũ gật đầu, Thẩm Ngạo vội cúi sâu trước Thiện Vũ Băng: "Cô Thiện, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, vừa rồi đã sơ suất, thực sự xin lỗi!"

Thiện Vũ Băng thì không giận, phụng phịu nhìn Thẩm Ngạo nói: "Ông nhanh nói cho tôi biết, ông nội tôi làm sao vậy?”

Thẩm Ngạo xấu hổ cười nói: "Tình hình của lão tướng quân, làm sao chúng tôi có thể biết rõ được, tuy nhiên tôi nghe nói dường như tình hình không mấy lạc quan."

Nghe nói tình hình của Thiện Bản Thanh không mấy khả quan, Thiện Vũ Băng. sắp khóc rồi, lập tức muốn đi thăm ông.


Tuy nhiên, Tô Vũ đã ngăn cô ấy lại, bây giờ Thiện Vũ Băng đi ra ngoài thì chẳng phải kế hoạch của anh sẽ đổ bể mất sao?

"Em ngồi xuống trước đã, anh hứa với em, nhất định sẽ không để ông nội em có chuyện đâu, em tin anh chứ?" Tô Vũ giơ ngón út ra trước mặt Thiện Vũ Băng nói.

Thiện Vũ Băng nức nở và móc ngón út với Tô Vũ: "Nhưng em thật sự rất lo cho ông nội."

Tô Vũ kéo Thiện Vũ Băng ngồi bên cạnh mình nói: "Em yên tâm đi, ông nội em vẫn còn nhớ đến em mà, sẽ không có chuyện gì đâu."

Nói xong, Tô Vũ bảo Thẩm Ngạo: "Hẳn là ông chủ Từ vẫn còn ở nhà tôi, vậy ông quay về nhà tôi báo với họ rằng tôi đã chết đi."

"A? Tại sao vậy?" Thẩm Ngạo giật mình, không hiểu ra sao.

"Bảo ông làm thế nào thì làm thế ấy, hơn nữa sau khi tin tức cái chết của tôi lan truyền, ông hãy lập tức dàn xếp gặp Diêm Đan Dương." Tô Vũ nghiêm túc sắp đặt kế hoạch của mình.

“Anh Tô... thậm chí ngay cả phu nhân cũng không thể nói thật sao?” Câu hỏi này Thẩm Ngạo cảm thấy cần thiết phải hỏi ý kiến Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu, đây là một vở kịch, để có thể diễn tốt vở kịch này, vẫn cần sự hợp tác của Mã Hiểu Lộ, vì vậy chỉ có thể khiến cô ấm ức rồi.


Mặc dù không rõ tại sao Tô Vũ lại làm như vậy, nhưng nói chung, có mấy chuyện Thẩm Ngạo có thể nhìn thấu ý đồ của Tô Vũ được sao?

Vì vậy, Tô Vũ sắp xếp thế nào thì ông ta sẽ làm theo như thế, chắc chắn sẽ không sai.

Sau khi Tô Vũ giải thích rõ, Thẩm Ngạo gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Thiện Vũ Băng ôm đầu Mao Đầu, lòng đầy lo lắng nói với Tô Vũ: "Anh Tô, em thực sự rất lo lắng cho ông nội, em muốn đi thăm ông ấy."

Tô Vũ mỉm cười nói: "Anh đã nói rồi, ông nội em sẽ không sao đâu, nhưng bây giờ chúng ta phải ẩn nấp, có một số chuyện rất thú vị, chơi rất vui đấy."

Không phải vì Tô Vũ sợ Diêm Đan Dương nên cần phải ẩn nấp, thực ra bây giờ Tô Vũ muốn giết Diêm Đan Dương thì cũng chỉ như bóp chết con kiến thôi.

Chỉ là Diêm Đan Dương không nên bị Tô Vũ ra tay.

Bình Luận (0)
Comment