"Cậu Tô, thực sự rất cảm ơn cậu đã cứu mạng cháu gái tôi..." Thiện Bản Thanh cũng là một người tinh ý, dù sao thì trước đây Diêm Đan Dương cũng là cánh tay phải của ông ấy.
Khi Diêm Đan Dương ngấm ngầm ngáng chân, Tô Vũ cũng không tính toán, thậm chí còn hết sức chữa bệnh cho Thiện Vũ Băng.
Bây giờ anh còn nể mặt để ông ấy xử lý Diêm Đan Dương, vì vậy lúc này ông ấy vô cùng cảm kích và biết ơn Tô Vũ, liên tục cúi đầu khom lưng.
Tô Vũ liên tục phất tay: "Được rồi được rồi, tôi còn có việc, hôm khác ăn cơm, nhưng ông mời khách nhé."
Tô Vũ nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Thiện Vũ Băng rồi đi ra ngoài.
Bây giờ Tô Vũ phải tranh thủ thời gian quay về, nếu không biết đâu lại phải quỳ bàn giặt quần áo.
Trong phòng có một nhân vật lớn như Thiện Bản Thanh, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo ngay cả thở cũng phải cẩn thận.
Vì vậy, tất nhiên là chào tạm biệt rồi lật đật bỏ chạy.
Đi ra khỏi Bách Vị Cư, Từ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Thẩm Ngạo cũng đang vuốt ngực: "Tôi nói này hội trưởng Thẩm, lần đầu tiên tôi gặp ông cụ Thiện, vẻ uy nghiêm tự nhiên đó, bây giờ nghĩ lại tôi cũng nổi hết cả da gà."
Thẩm Ngạo liếc mắt nhìn Từ Thiên Thành: "Ông cũng chỉ có chút tiền đồ đó thôi, người ta cũng đâu có nhắm vào ông, hổ dù hung dữ cũng không cắn lung tung được. Theo tôi, anh Tô mới là người đáng sợ hơn."
Nói tới đây, Từ Thiên Thành cũng gật đầu liên tục: "Đúng rồi, thậm chí cả lão tướng quân quân khu còn phải tôn trọng anh ấy, anh ấy là người thế nào vậy chứ?"
Thẩm Ngạo thở dài nói: "Ông chỉ thấy có thế à? Tôi nói với ông này, bây giờ tôi nghỉ ngờ rốt cuộc anh ấy có phải là người hay không đấy."
Khi nói nửa câu sau, Thẩm Ngạo hạ thấp giọng, đó là lời nói rất bất kính với Tô Vũ. "Này, ông đang mắng người đấy à. Mặc dù anh Tô đôi lúc hơi cà lơ phất phơ,
nhưng anh ấy đối xử tốt với chúng ta mà." Từ Thiên Thành nhắc nhở.
Thẩm Ngạo cũng gật đầu: "Còn phải nói sao? Ông có chú ý không, khẩu súng vừa rớt xuống đất của ông Diêm kia kìa?"
Về chuyện này, Từ Thiên Thành thực sự không chú ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ta cũng thấy nghi ngờ, trong tình huống đó, tại sao Diêm Đan Dương lại có thể vứt khẩu súng xuống đất chứ?
"Tôi thực sự không chú ý lắm đến khẩu súng ấy, sao thế, nó lại có vấn đề gì à?" Từ Thiên Thành tò mò hỏi.
"Khẩu súng không có vấn đề gì, chỉ là nếu tôi nói ra ông sẽ bị dọa sợ thôi." Thẩm Ngạo vừa đi về phía trước vừa thừa nước đục thả câu.
"Trời ạ, chỉ là một khẩu súng thôi mà, làm gì dọa được tôi chứ, khinh tôi vô dụng chưa từng cầm súng bao giờ à?" Từ Thiên Thành không coi trọng chuyện đó.
Thẩm Ngạo tiếp tục: "Ông chủ Từ, nếu ông có can đảm thì bây giờ quay lại xem đi, đừng trách tôi không cảnh báo, khẩu súng đó như khối băng tan chảy vậy đó, ông có tin không?”
Lời Thẩm Ngạo vừa dứt, Từ Thiên Thành dừng lại: "Ông nói gì? Tan chảy... làm sao có thể như vậy?”
Đừng nói là Từ Thiên Thành chưa từng chứng kiến, mà ngay cả Thẩm Ngạo cũng cảm thấy khó tin, tất cả thực sự vượt quá khả năng hiểu biết của họ.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ chỉ có thể giải thích là tan chảy thôi." Thẩm Ngạo nhún vai nói.
Mà lúc này, Từ Thiên Thành cũng không thể quay lại xem rõ chuyện gì xảy ra, vì Thiện Bản Thanh vẫn còn ở đó, ông ta không muốn ở gần Thiện Bản Thanh, sẽ khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Dù vậy, Từ Thiên Thành cũng không phải là người thích đào sâu vào chỉ tiết, đây cũng không phải chuyện ông ta có thể can thiệp. Ông ta tiến lên hai bước, đặt tay lên vai Thẩm Ngạo và nói: "Hội trưởng Thẩm, ông có nghĩ chuyện này là niềm vui không?"
Thẩm Ngạo không hiểu Từ Thiên Thành đang nghĩ gì, ông ta gật đầu, rồi Từ Thiên Thành tiếp tục: "Ông xem, nếu đây đã là niềm vui, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể làm niềm vui nhân tôi, song hỷ lâm môn, ông nghĩ sao?"
"Song hỷ lâm môn?" Việc từ hôm nay Diêm Đan Dương sụp đổ hoàn toàn, có nghĩa là Thượng Nhiêu và Tân Hải sẽ chính thức rơi vào tay họ, đó quả thực là chuyện vui, đáng ăn mừng.
Nhưng điều Từ Thiên Thành gọi là "song hỷ lâm môn”, trong chốc lát Thẩm Ngạo không nghĩ ra được điều gì.
"Này, ông xem này, gần đây tôi thấy Từ Nguyên và Hân Duyệt nhà ông thân thiết lắm, theo tôi thấy, thừa dịp lúc này chúng ta nên lo việc cho hai đứa, rồi hai nhà chúng ta "hợp" làm một, sau này chúng ta sẽ là thông gia rồi. Từ Thiên Thành vỗ vai Thẩm Ngạo và cười nói.
Mặc dù gần đây Từ Nguyên và Thẩm Hân Duyệt thật sự có thân thiết, nhưng cần xem lý do tại sao chứ.
Không phải vì Từ Nguyên như một con ruồi bám theo Thẩm Hân Duyệt không buông, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người này thực sự đã phát huy sự mặt dày của mình một cách rất tuyệt vời nhuần nhuyễn.
Thẩm Ngạo ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Từ Thiên Thành: "Cút đi!"
"Không thể nói lời thô lỗ khó nghe như vậy chứ, chúng ta là một nhà mà, đợi tôi chút..."
Trong phòng, Thiện Bản Thanh cười lạnh một tiếng, rồi lắc đầu, hôm nay ông ấy mới thực sự hiểu cái gì gọi là biết người biết mặt chứ không biết lòng.