Truyền Nhân Thần Y

Chương 467

Tô Vũ cầm lấy xem rồi cười nói: "Đúng là thứ này, được rồi giờ đã tìm được nồi thuốc, cô đi tìm dược dẫn cho tôi."

"Dược dẫn? Dược dẫn là cái gì?" Tiêu Tuyết Ny cau mày, không hiểu hỏi.

Bởi vì cô ấy biết trong thuốc đông y dù là thuốc chính hay dược dẫn, hẳn đều có thể tìm thấy ở hiệu thuốc, hơn nữa đây lại là bệnh viện, loại dược liệu gì mà cần phải đi tìm riêng chứ?

"Nói ra sợ doạ cô, máu đỉnh tim của rắn đốm hổ, hơn nữa phải lấy tươi dùng liền, sợ không?" Phải nói là, nghe đến loại "dược dẫn kỳ quái" này, Tiêu Tuyết Ny thực sự giật mình.

Không chỉ vậy, ý của Tô Vũ, chẳng phải là bắt cô ấy đi bắt một con rắn sống về sao?

"Sư phụ, dùng để làm gì vậy?" Tiêu Tuyết Ny hỏi, mặt hậm hực.

"Đã bảo cô là dược dẫn rồi, còn nhiều lời thế làm gì. Được rồi, cái đỉnh này tôi mang đi đây, ngày mai lại đến." Tô Vũ cầm đỉnh lắc lắc trong tay rồi xoay người bước ra ngoài.

Chỉ để lại Tiêu Tuyết Ny đứng trong phòng làm việc chu môi, nghĩ xem rốt cuộc Tô Vũ định làm gì, nghĩ đến cảnh tượng lúc chữa thương cho Hà Hoành Vĩ lần trước, trong lòng Tiêu Tuyết Ny tràn đầy mong đợi, đồng thời cũng cảm thấy rất may mắn.


Bởi vì cô ấy tin rằng, người như Tô Vũ, sợ rằng trên đời này cũng chỉ có một, một người như vậy lại để cô ấy gặp được, chẳng lẽ vẫn chưa tính là một loại may mắn sao?

...

"Cô Điền..." Bên này Điền Tư Manh vừa gọi điện thoại xong quay lại phòng bệnh liền hỏi: "Họ đâu rồi?"

Mẹ Điền Tiểu Quân cúi chào Điền Tư Manh nói: "Họ bàn bạc rồi đi ra ngoài rồi."

Điền Tư Manh gật đầu rồi nói: "Ừm, biết rồi, còn nữa, đừng quên quan hệ hiện giờ của chúng ta, mẹ!"

Diễn kịch thì phải diễn cho giống, cô ta không muốn vì một số chi tiết nhỏ mà khiến mình thua đau.

Nhưng tuy đã nói trước rồi, lúc này hai vợ chồng trước mặt Điền Tư Manh vẫn luôn mang vẻ cung kính.

Không còn cách nào, ai bảo bây giờ Điền Tư Manh chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của con trai họ chứ? Thử nghĩ xem trên đời này có mấy người sẵn lòng giúp đỡ họ vô điều kiện, hơn nữa vừa rồi họ cũng đã nghe rất rõ, dường như có cách chữa khỏi cho đứa con đang nằm trên giường bệnh. Nên họ không muốn để cơ hội như vậy tuột khỏi kẽ tay.

"Ơ... vậy được rồi!" Người đàn ông kia đáp lời Điền Tư Manh, hơi ngượng ngùng.

"À đúng rồi, họ có bảo các người làm gì không?" Điền Tư Manh hỏi.

Người phụ nữ trung niên nhíu mày gật đầu nói: "Có, nhưng là bảo chúng tôi về nghỉ ngơi cho tốt, có vẻ như không cần chúng tôi lo gì cả."

Nghe xong Điền Tư Manh cười nhẹ: "Đúng là hơi thú vị."


"Vậy chúng tôi phải làm sao đây?" Phải biết từ khi con trai nhập viện đến giờ, hai vợ chồng họ luân phiên túc trực trong bệnh viện, chưa từng nghỉ ngơi.

Tình huống bây giờ, khiến họ có cảm giác dù hợp tác hay không hợp tác đều không ổn.

"Cứ làm theo lời họ là được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đưa các người đến khách sạn, không có thông báo của tôi thì không cần đến." Điền Tư Manh suy nghĩ đơn giản một chút rồi cũng đồng ý.

Bởi vì hai vợ chồng họ ở trong bệnh viện cũng có thể lộ tẩy bất cứ lúc nào, ngược lại nếu họ không có ở đây, mọi chuyện hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút, bởi vì một người chị ở bệnh viện chăm sóc em trai cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng sau khi Điền Tư Manh nói xong, hai vợ chồng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía đứa con đang ngủ say trên giường bệnh, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

Bởi vì con mình đã thành ra nông nỗi này, người làm cha mẹ sao có thể yên tâm rời đi chứ?

Điền Tư Manh nhìn ra sự lo lắng của họ, lập tức nói: "Yên tâm đi, các người phải tin tôi đang giúp các người, tuyệt đối không thể hại các người, nếu không tôi hoàn toàn có thể không làm gì cả mà đúng không?"

Điền Tư Manh nói không sai, một là không thù không oán, Điền Tư Manh cũng không có lý do gì để hại họ. Hai là đã chọn giúp đỡ họ, vậy thì Điền Tư Manh chính là ân nhân của họ, nên phải tin tưởng Điền Tư Manh.

Sau đó hai vợ chồng nhìn nhau, rồi gật đầu.


...

Bên này Tô Vũ cầm đỉnh đá hoàng thạch, đi trên phố lớn, lâu như vậy rồi anh vẫn chưa từng đi dạo phố, trải nghiệm sự ồn ào náo nhiệt của thế giới này, nên hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm, hứng lên cũng đi dạo một chút.

Đúng lúc anh định mua ít cá khô hạng sang về, thưởng cho tên bảo vệ Mao Đầu, đột nhiên hai người đàn ông đeo kính đen chặn Tô Vũ lại.

Tô Vũ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn họ cười nói: "Hai vị, làm phiền tránh đường một chút."

Nhưng hai người đàn ông như hai tòa tháp đen đứng bất động trước mặt anh.

Một trong hai người nói với giọng trầm thấp: "Tô tiên sinh, cậu chủ của chúng tôi muốn mời ngài đi nói chuyện một lát, không biết Tô tiên sinh có rảnh không?"

Nói xong, hai người đàn ông kéo nhẹ áo vest, cố ý để lộ khẩu súng giấu trong túi áo cho Tô Vũ xem, ý là anh đi cũng phải đi mà không đi cũng phải đi.

Bình Luận (0)
Comment