Truyền Nhân Thần Y

Chương 669

Lúc này, Mã Mật Phong nhìn quanh bốn phía, dường như đang tìm kiếm ai đó, sau đó mở miệng hỏi: "Cha, mấy người em tư về chưa?”

Người mà Mã Mật Phong hỏi tất nhiên là cả nhà Mã Hữu An, chính xác hơn phải là Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ.

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hôm nay Mã Mật Phong về sớm như vậy.

Mã Đức Chung cảm thấy vui mừng sâu sắc nói: 'Hôm nay à, con về sớm nhất, con đi phụ với thằng Đại Trụ đón khách chút đi."

Nói xong ông cụ chỉ vào điếu thuốc trên bàn trong nhà, đây là một truyền thống của người nông thôn, khách đến nhà đều sẽ đưa cho người ta một điếu thuốc, biểu thị cảm ơn người khác.

Nếu là trước kia, Mã Mật Phong chắc chắn sẽ ngồi phịch lên ghế thái sư, chuyện mời khách, toàn vứt cho Mã Đức Chung tự làm.

Nhưng hôm nay khác mà, ông ta phải biểu hiện cho tốt, hơn nữa lát nữa khi đám Tô Vũ đến, cũng có thể thân thiết ngay từ phút đầu.

"Alo, khi nào mẹ xuất phát vậy, có cần con qua đón không?" Bên này Mã Hiểu Lộ vừa ra cửa đã gọi điện cho mẹ mình.


Chung Phù Ngọc cười nói: "Ö, không cần, mẹ với cha con sắp đến rồi, các con cũng tranh thủ thời gian nhé, đừng đợi đến lúc ăn cơm mới đến."

"Biết rồi ạ, bọn conđang đi đổ xăng, rồi qua luôn." Nói xong Mã Hiểu Lộ cúp máy, may mà cha mẹ mình đã đi trước, nếu để cô đi đón, lại phải đến công ty tìm Chu Triệt đổi xe.

Phải biết chiếc xe này căn bản không ngồi được bốn người.

"Anh thắt dây an toàn vào, nữ tài xế sắp lên đường rồi." Mã Hiểu Lộ cười nói với Tô Vũ đang ngồi trên ghế phụ lái một câu, rồi đạp chân ga xuống.

"Chị hai, chào buổi sáng!" Bên kia, Mã Mật Phong rất thuần thục đảm nhiệm nhiệm vụ đứng ngoài đón khách.

Lúc này một chiếc Lincoln đen từ từ lái đến, nhìn biển số xe Mã Mật Phong đã biết, chắc chắn là nhà chị hai Mã Văn Tuyết đến, bèn nhiệt tình cười vẫy tay chào. hỏi.

Chị hai của mình, giờ có thể nói là ngày sau hơn ngày trước, chồng làm ăn ở vùng Tây Thục, mấy năm trước kiếm được không ít tiền, gần đây càng thịnh vượng.

Một đứa con trai đi lính, nghe nói đoạn thời gian trước còn thăng chức gì đó, làm đội trưởng đọi hành động đặc biệt trực thuộc quốc gia, có thể nói là tiền đồ vô hạn.

Nhưng thực ra chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mã Mật Phong động não cũng biết, chẳng phải vì chồng của chị hai mình có tiền sao, trong quân đội chỉ cần có tiền, muốn leo lên trên đều không phải vấn đề lớn gì.

Mã Văn Tuyết ngồi trên ghế phụ lái thò đầu ra từ cửa sổ xe, cau mày híp mắt, dường như đang nhìn người này có phải em trai Mã Mật Phong không, bởi vì quả thực là đảo lộn sự tưởng tượng của bà ta, sao người này lại có thể đứng ở cửa đón khách chứ?

"Ð, hôm nay sao hiểu chuyện thế?" Mã Văn Tuyết mang theo chút ý châm chọc nói.

Dù sao thời đại này, nói là mừng thọ ông cụ, nhưng thực tế chẳng phải là cơ hội để mọi người khoe khoang lẫn nhau sao?


Trước kia Mã Văn Tuyết không dám nói, nhưng bây giờ bà ta tuyệt đối có thể cho rằng, cả nhà mình chắc chắn có thể coi là đứng đầu ngoại trừ nhà chị cả.

Chồng biết kiếm tiền, con cái có tiền đồ, tự nhiên sống lưng của Mã Văn Tuyết cũng cứng lên.

Tất nhiên, bà ta cũng biết, Mã Mật Phong từ khi ra đời đến giờ vẫn luôn được Mã Đức Chung yêu chiều, tài sản cơ bản đều cho ông ta làm ăn.

Vốn lúc đầu Mã Văn Tuyết cảm thấy tên này sẽ lỗ sạch, chỉ là không ngờ, ông ta lại làm ăn có tiếng có tăm, bao nhiêu năm cũng coi như lập nên sự nghiệp, có chút thành tựu.

Trong nhận thức của bà ta, một nhà có lẽ làm ăn tệ nhất, phải kể đến cha của Mã Hiểu Lộ là Mã Hữu An.

Một đứa con trai mất sớm, một đứa con gái cũng bị Mã Mật Phong này lấy làm vật hy sinh gả cho một tên vô dụng não có vấn đề.

Bao nhiêu năm bà ta hiếm khi để ý đến cả nhà này, bởi vì đối với bà ta cũng không có bất cứ lợi ích gì, giống như con rận trên đầu, đối phương không chủ động tìm tới cửa là tốt rồi, mình mới không thèm chủ động trêu chọc.

Bởi vì bà ta cảm thấy, loại họ hàng thế này ngoài việc mượn tiền ra, chẳng làm được gì cả.

Đỗ xe xong, cả nhà Mã Văn Tuyết xuống xe, một chàng trai hơi non nớt đứng sau lưng hai vợ chồng, lại cao hơn hai người cả cái đầu.


Nhìn là biết ngay một dạng tinh thần sung mãn, khí thế phi phàm.

"Tiểu Địch, còn không mau gọi cậu đi." Mã Văn Tuyết nói với con trai ở phía Sau.

Chu Địch tiến lên một bước cười nói với Mã Mật Phong: "Chào cậu."

Mã Mật Phong vội lấy một điếu thuốc từ bao thuốc trên tay đưa cho Chu Địch nói: "Haha, lâu rồi không gặp, đã lớn thành chàng trai rồi, lại hút điếu thuốc nào."

Chu Địch khoát tay cười nói: "Cậu, trong quân đội không cho hút thuốc."

Sau đó Mã Mật Phong lại đưa cho Chu Ngọc Thanh ở bên cạnh, chính là cha của Chu Địch, chồng của Mã Văn Tuyết.

"Anh rể hai, chào buổi sáng."

Bình Luận (0)
Comment