Truyền Nhân Thần Y

Chương 997

"Không phải nói là đến mua ngọc sao? Người phụ nữ phá của này, sao cái gì cũng muốn mua vậy?" Tô Vũ cầm bình sứ Thanh Hoa mà Mã Hiểu Lộ gọi là bình hoa nói.

"Sao thế, không vui à? Anh mua của anh, em mua của em, chúng ta không can thiệp nhau, mà anh cũng nói không lỗ rồi." Mã Hiểu Lộ bày ra vẻ mặt bình chân như vại nói với Tô Vũ.

Tiền đều ở trên tay Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ làm sao muốn mua gì thì mua chứ.

Đúng lúc này, một cô bé từ cách đó không xa chạy tới, "bịch" một tiếng chui vào lòng Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ vội đỡ lấy cô bé.

"Em gái chậm một chút, kẻo ngã." Mã Hiểu Lộ nói xong nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé.

Chỉ thấy cô bé ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Lộ bằng ánh mắt mong chờ nói: "Chị ơi, chị có thể mua đồ của em không?"

Mã Hiểu Lộ sửng sốt, cô chưa từng nghĩ, một cô bé nhỏ như vậy mà cũng đến đây bán đồ. Ngay sau đó cười nói: "Vậy em bán cái gì? Nếu chị thích, chị sẽ mua."


Mã Hiểu Lộ nhìn gương mặt ngây thơ này, nếu mình từ chối, chính mình cũng sẽ thấy bản thân thật tàn nhẫn.

Cô bé chỉ vào một quầy bán không xa nói: 'Đồ của em sắp bán ở đó, chị nhất định phải đến ủng hộ nhé."

Mã Hiểu Lộ nhìn rồi gật đầu nói: "Nhất định ủng hộ."

Cô bé cười rồi quay người chạy qua đó, Mã Hiểu Lộ vỗ tay nói: "Nhỏ vậy đã lăn lộn ở chỗ này, không đơn giản nha."

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Tô Vũ nhún vai nói: "Ngoài không đơn giản ra, có thể còn bị cuộc sống ép buộc, chúng ta qua xem thử đi, em đã hứa với người ta sẽ đến ủng hộ rồi."

"Haha, nhìn xem không phải là một cô bé sao. Tôi nói này, em gái à, chẳng lẽ em lấy của hồi môn của mẹ em ra đấy à? Thế này thì không đúng đâu." Bên này thấy một cô bé đứng bên quầy bán lật ngược đồng hồ cát bên cạnh, một số người bắt đầu trêu chọc.

Cầm Nhi chu môi liếc người đó một cái nhưng không nói gì, bởi trong mắt cô bé tất cả mọi người ở đây đều khiến cô bé hơi luống cuống.

"Rốt cuộc là đồ gì vậy? Lấy ra xem nào." Lại có người giục.

"Anh gấp cái gì? Lấy ra anh cũng chưa chắc mua." Mạnh Đông Dương, anh trai Cầm Nhi khoanh tay trước ngực nói.


"Anh..." Lời Cầm Nhi vừa đến miệng lại nuốt trở vào.

Nhìn đến đây, Mạnh Đông Dương gật đầu hài lòng, dùng ánh mắt bảo cô bé mau lấy đồ ra.

Cầm Nhi gật đầu rồi lấy ra một hộp gỗ từ dưới bàn, đặt lên bàn rồi mở nó ra.

Trong hộp, trên một miếng vải đen đặt ba viên ngọc to bằng trứng bồ câu, thoạt nhìn ba viên ngọc này dù từ màu sắc hay chế tác đều chỉ có thể tính là bình thường, thậm chí còn lờ mờ có chút bùn đất, nhìn không có gì bắt mắt.

Nhưng hình dạng viên ngọc lại rất độc đáo, có một cái giống chuột, một cái là lợn, cuối cùng là một lão hổ.

Tuy đầu không to, nhưng nhìn lại rất sống động, miễn cưỡng cũng có giá trị sưu tầm nhất định.

"Hahaha, em gái à, em lấy nhầm rồi à? Đây chẳng phải sỏi em nhặt ở bờ sông sao? Lại còn mang đến đây lừa chúng tôi?" Có người mỉa mai.

Cầm Nhi đã bị chọc tức đến mức chu môi, nhưng nghĩ đến lời anh trai nói, họ cần tiền, cuối cùng cô bé vẫn nhịn, chỉ là ấm ức xoa xoa mũi.

Mạnh Đông Dương đứng bên cạnh thấy vậy đau lòng vô cùng, nếu không phải hoàn cảnh gia đình không cho phép, anh ta thực sự không nỡ để em gái chịu tất cả những điều này.


"Này, tôi nói này, giá sàn lầu này đưa là bao nhiêu? Các anh cũng đừng thấy người ta là cô bé mà ức hiếp người ta. Tôi nói trước, nếu cuối cùng không ai mua, tôi sẽ mua ba viên ngọc này."

Trong số người đứng xem có người thương hại Cầm Nhi, dù sao ba viên ngọc. này nhìn mộc mạc bình thường, tin rằng chuyên gia trong lầu điêu khắc ngọc cũng không thể đưa ra giá quá cao.

Cầm Nhi ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Dương, rồi cố gắng nói to hết mức: "Ba viên ngọc, giá khởi điểm năm mươi ngàn."

"Haha, năm mươi ngàn à, tôi thấy nhiều lắm cũng chỉ bán được năm mươi ngàn thôi, sếp Ngô à, bây giờ anh có thể đi làm thủ tục rồi. Nhanh lấy đồ này đi, thời gian còn sớm, mấy anh em chúng ta còn đợi món tiếp theo đây."

"Anh biết quy củ không thế? Mỗi món đồ thời gian bán ra đều là một tiếng, cho dù cuối cùng không ai mua cũng phải trưng bày ở đây một tiếng." Mạnh Đông Dương quay đầu tức giận nhổ nước bọt với người vừa nói.

"Tôi ra sáu chục ngàn." Mạnh Đông Dương nói xong, giơ lệnh bài đồng trên tay lên.

"Ồ, cậu nhóc không tồi nhỉ, lại còn có lệnh bài đồng cơ đấy." Có người nhìn Mạnh Đông Dương không chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment