Truyền Nhân Thiên Y

Chương 133


Yên tĩnh.

Khán giả im lặng như người chết.

Cho dù là mọi người trong Cung gia hay Cung Bình, hay Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm và những người khác, họ đều chết lặng vào lúc này.

Ba người tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ thuật ở miền Xuyên Nam.

đại sư cấp tông sư mà lại đều quỳ xuống trước mặt một tên vắt mũi chưa sạch? Lại còn tỏ ra thành khẩn và sợ hãi?
Dựa vào cái gì?
Trong lòng ba vị đại sư cấp tông sư tự nhiên đều rõ ràng.

Chính là dựa vào việc người ta chính là cường giả cấp Thiên Tượng!
Cường giả cấp Thiên Tượng trước mặt, thì bất kỳ tông sư nào đi chăng nữa cũng chỉ là đàn em, quỳ xuống hành lễ cũng là một việc đương nhiên trong lễ nghi nên có.

Nhưng hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm càng nghĩ về điều đó họ càng cảm thấy tức tối, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được, sau đó họ nhìn vị đại sư họ Khổng trầm giọng hỏi.

“Lỗ đại sư, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tên oắt con kia…”
"Câm miệng."
Không đợi anh ta hỏi xong, đại sư họ Khổng đã ngăn anh ta lại và nói: "Tổng giám đốc cậu cứ nên gọi lão hủ này bằng tên đầy đủ đi.

Ở trước mặt Lương đại sư, lão hủ đây không đảm đương nổi hai chữ đại sư đâu.”
"Cái này ...!"
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm lại sửng sốt, lúc này Lương Nghiên đang lom lom nhìn Lương Siêu!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Anh!"
“Ăn xong tôm rồi à?”
Lương Siêu cười cười, mở miệng nói:
“Tôm kia mang lên chưa?”
“Có!”
"Tới đây tới đây!"
Cung Bình đích thân bưng tôm ở trên bàn còn nguyên chưa ai động tới đi đến, đường đường là một gia chủ uy nghiêm lại bắt đầu tự tay bóc tôm cho Lương Nghiên.

Ông ấy đã tự hiểu sự việc rồi, hai người một lớn một nhỏ này nhất định là hai vị tổ tông đối với Cung gia hiện tại!
Cung gia có thể vượt qua những khó khăn ngày hôm nay hay không phụ thuộc hoàn toàn vào đại tổ tông Lương Siêu này ...!
Trong khi vừa bóc tôm tổ tông nhỏ Lương Nghiên, Cung Bình vừa nhìn Lương Siêu một cách ưng bụng vô cùng, cung kính hỏi: "Lương đại sư, xin hỏi ngài hôm nay đến đây, vì chuyện gì?"
Thấy yến tiệc dù gì cũng đã bị người khác quấy rầy, Lương Siêu suy nghĩ một chút, cũng không giấu giếm nữa.

“Cung gia chủ, Lương mỗ hôm nay tới đây là vì hôn thư của Cung gia."
"Hôn thư?"
“Hôn thư gì?”
Cung Bình hơi ngớ người, có chút chưa thích ứng nổi, Lương Siêu vò đầu cười nói: “Thì là hôn thư giữa tôi và cô Cung Vũ, nghe nói là trước đó được gia chủ quá cố Cung gia bảo quản.”
Xoẹt!
Cung bình trong nháy mắt trợn to mắt, sắc mặt cũng theo đó đại biến.

Ngay sau đó liền bắt đầu cất tiếng cười to cười đến vui vẻ sảng khoái.

Trước đây ông ấy vẫn khó hiểu, tại sao ông già nhà mình luôn coi tờ hôn thư là bảo vật, không rõ đến tột cùng người đó là một người trẻ tuổi xuất sắc như thế nào mà khiến cha mình luôn cảm thấy rằng bên kia là quá đủ để xứng đôi với một nữ thần quốc dân như Cung Vũ.


Thường ngày ông cục òn lay lẩm bẩm sợ đối phương không nhìn vào mắt Cung Vũ, còn bảo Cung Vũ sau khi nhìn thấy người ta nhất định phải phải ăn nói khép nép một chút, tính tình khiêm tốn một chút.

Ông ấy hiện tại cuối cùng cũng hiểu, người trẻ tuổi này nào chỉ là ưu tú thôi …
Đúng hơn chính là ngầu đét!
Ngay cả ba đại sư cấp tông sư khi nhìn thấy hắn cũng phải quỳ xuống hành lễ, sợ hãi thừa nhận sai lầm của mình.

Khí thế như vậy theo Cung Bình thấy đã là cao hơn cả trời rồi!
Vì Cung gia mà tìm được một người con rể lợi hại như vậy, ông cụ thật là có tầm nhìn xa!
"Thì ra là chàng rể tới cửa, vừa rồi tôi thật thất lễ, cậu nghìn vạn lần đừng chấp nhất với cha vợ là tôi nhé.”
Chàng rể?
Cha vợ?
Lương Siêu một trận dở khóc dở cười, nghĩ thầm nếu như lúc này bản thân nói từ hôn, vậy chắc ông Cung Bình này trực tiếp khóc luôn tại chỗ mất?
Đang do dự xem có nên nói ra hay không, thì Cung Bình đã đi tới giữa sân, thẳng lưng ưỡn ngực nhìn hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.

“Hai người chúng mày vểnh tai lên nghe rõ đây.

Từ giờ trở đi, Cung gia tao không những không cho chúng mày một xu, ngược lại còn phải lấy về cả vốn lẫn lãi số tiền 1 tỷ trước đó đưa cho chúng mày!”
"Ba ngày, tao chỉ cho chúng mày ba ngày, tổng cộng 2 tỷ bao gồm cả gốc lẫn lãi, nhất định phải chuyển toàn bộ vào tài khoản Cung gia của tao, nghe rõ chưa?"
Dùng hai từ để hình dung Cung Bình hiện tại, đó chính là kiêu ngạo.

Kiêu ngạo vô hạn!
Có con rể ngầu lòi như vậy chống lưng thì còn sợ cái khỉ khô gì.

Đương nhiên là trả thù ngay và luôn, luộc sạch bọn họ!
“Hừ, Cung Bình, ông đang nằm mộng giữa ban ngày sao?"

“Con đột nhiên xuất hiện khiến ông beng luôn à?”
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đều trầm mặt, sau đó hứa hẹn cho mỗi người đại sư của mình số tiền lớn.

"Khổng đại sư, chỉ cần ông có thể tìm cách loại bỏ tên nhóc này, thì Đào mỗ sẵn sàng tăng gấp đôi tiền lương hàng năm cho ông!"
"Tào đại sư, Cát đại sư, mặc dù tên nhóc này thật sự lợi hại, nhưng nếu hai người liên thủ với Khổng đại sư thì chắc có thể tiêu diệt được hắn ta chứ ạ? Nếu vậy cũng không nổi, nhà họ Ngô của tôi sẽ mời thêm hai vị tông sư tới!"
“Chỉ cần năm người liên thủ giết tên nhóc này để tôi có thể nuốt sống Cung gia, thì sau này nếu mấy ông cần tài nguyên tu luyện gì thì tôi sẽ cấp toàn bộ!"
Nghe vậy, ba vị đại sư kia đều nhìn Ngô Nguyên Trung cùng Đào Khiêm như nhìn hai thằng ngu.

Tài nguyên tu luyện sau này ư?
Đối với ba người bọn họ mà nói, đi đối đầu với một người cao thủ cấp Thiên Tượng thì chỉ có một kết cục mà thôi.

Chết!
Sinh mệnh cũng không còn rồi thì bất luận có bao nhiêu tài nguyên tu luyện thì có dùng bằng mắt.

Ngay sau đó, ba người lần lượt đứng thẳng người dậy, đồng thanh nói: "Nếu hai người đã cố ý đối địch với Lương đại sư, thì ba người chúng ta lập tức phải xin từ chức."
“Từ nay về sau, chuyện của hai nhà các người sẽ không liên quan gì đến ba người chúng ta.”
Nói xong, bọn họ không thèm để ý đến gương mặt như hốc phải cứt của Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm.

Ba người lại chắp tay với Lương Siêu, cẩn thận hỏi: “Lương đại sư ngài thấy chúng tôi làm như vậy ổn thỏa chưa ạ?”
Thấy rằng ba người họ khá thức thời, Lương Siêu cũng lười tính toán với họ, phất phất tay.

“Đi cả đi!”
"Vâng."
"Cảm ơn Lương đại sư bao dung bao dung, bọn ta xin cáo từ.”
Ba người vội vã rời sân, thấy hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm vẫn chết lặng.

Cái này ...!
Vậy là đi rồi ư?
Hai người họ vừa mới đưa cho ba đại sư này mức lương hàng năm là 2000 vạn mỗi người vài ngày trước, kết quả đến đánh rắm thôi cũng chưa làm mà đã bỏ của chạy lấy người rồi?
Điều then chốt là, sau khi ba người đi rồi, hai người họ cũng không dám đuổi theo!
"Ha, ha ha ha!"

Thấy sắc mặt của hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm tím tái, Cung Bình lại cười ha hả nói: "Hai người cũng có ngày hôm nay sao?”
“Hiện tại không có tông sư đại sư bao bọc.

Tôi xem hai người sau này còn hống hách thế nào!"
“Thức thời thì mau về chuẩn bị 2 tỷ đi, ba ngày nữa mà thiếu một xu thì tôi sẽ kêu con rể đến quét sạch đám rác rưởi mấy người!”
"Cút!"
"Mày!"
Thấy Ngô Nguyên Trung sắp mất bình tĩnh, Đào Khiêm vội vàng kéo gã ta lại, trầm mặt lắc đầu.

“Ngô huynh, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, rời đi rồi tính.”
Nghe vậy, Ngô Nguyên Trung cố nuốt cục tức này xuống, hai người cuối cùng im bặt đến một câu hung ác cũng không nói ra lời mà vội vàng rời đi.

Lúc đến kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ rời đi lại xấu hổ bấy nhiêu.

Thấy vậy, mọi người trong Cung gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức đều nhìn về phía Lương Siêu.

Từng ánh mắt nóng bỏng kia khiến Lương Siêu có cảm giác như mình như là một cô gái nhỏ đang bị lột tr@n quần áo trước mặt một đám đàn ông mê dại.

Cảm giác kia, thực sự khiến cả người không được tự nhiên.

Nhìn thấy nguy hiểm của Cung gia tạm thời được giải trừ, mình lại giúp được Cung gia khôi phục lại hiện trường, Lương Siêu suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói thẳng:
"Khụ.

.

.

"
"Cái kia, cung gia chủ, nói thật cho ông biết, thật ra hôm nay tôi tới đây là vì muốn hủy bỏ hôn ước.".


Bình Luận (0)
Comment