Truyền Nhân Thiên Y

Chương 20


Kim Hùng bị dọa đến giật mình, đầu lắc lia lịa giống như cái trống lúc lắc.

"Không, không không không!"
"Anh bạn, đều là hiểu lầm! Nói cho cùng cũng chỉ vì một người đàn bà, thực sự! "
"Ai là bạn của mày?"
Lương Siêu xóa đi vẻ mặt đùa giỡn, bước từng bước một về hướng gã ta.

Đối với kẻ muốn giết mình, tấm lòng người thầy thuốc cũng phải đứng sang một bên, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, đây là lời lẽ chí lý mà ông già luôn treo ở bên miệng.

"Anh bạn trẻ, a không, ngài, ngài Lương!"
"Tuyệt đối đừng xúc động, tôi sai, tôi thật sự sai rồi! Tôi dập đầu để xin lỗi ngài!"
Giờ phút này Kim Hùng đã triệt để bị hù sợ, cho dù gã cũng được coi là nhân vật hung ác, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thua trước mặt nhân vật còn ác hơn mình.

Vừa đập đầu, gã vừa móc ra một tấm chi phiếu từ túi quần rồi để dưới đất.

"Ngài Lương, trong thẻ này không nhiều không ít, vừa vặn năm triệu!"
"Ngài cứ cầm đi, coi như là tiểu nhân hiếu kính cho ngài.

"
Lương Siêu dừng bước lại, nhặt tấm chi phiếu lên rồi nhét vào trong túi, sau đó cứ yên lặng nhìn chằm chằm gã, không nói một câu.

Là một tên gian xảo đã lăn lộn nhiều năm, sao Kim Hùng lại không rõ ý của đối phương, gã lập tức nhăn mặt lại, nhưng cuối cùng vẫn quả quyết.

Gã hung hăng cắn răng một cái rồi quyết tâm liều mạng, rút ra một con dao găm mang theo trong người, sau một tiếng "A!" thật to, gã hung ác chém xuống ngón cái tay trái của mình!
Xẹt!
Trong nhất thời, máu bắn tứ tung, một ngón tay đã bị chém xuống!
Kim Hùng vội ôm tay lộ ra vẻ mặt đau khổ, cố nén đau đớn mà run rẩy hỏi: "Ngài, ngài Lương, tất cả đều làm theo lời dặn trước đó của ngài, vậy được rồi chứ! "
Lương Siêu lắc đầu: "Không được.

"

"Bởi vì mày có ý đồ xấu, hiện tại điều kiện tăng lên gấp bội.

"
"Tôi! "
Kim Hùng khóc không ra nước mắt, sớm biết như thế, trước đó cho dù gã táng gia bại sản, dù nhận Lương Siêu làm ông nội cũng không dám dùng tiền mua sát thủ!
Nhìn dáng vẻ thảm thương của Huyết Ảnh, Kim Hùng biết người thanh niên này không hiền lành giống như mặt ngoài, nếu hung ác lên thật thì tuyệt đối dám giết mình!
Không có cách, chỉ có thể tự nhận không may.

"A!" Gã lại hô to một tiếng rồi chém ngón út tay trái xuống.

Sau đó gã lại run rẩy đưa ra một tấm chi phiếu năm trăm vạn, thấy Lương Siêu như bỏ qua mà quay người rời đi, gã mới thở phào một cái, kiệt sức ngã nhào xuống đất.

Cuối cùng tên sát tinh này cũng đi rồi!
Nếu tiếp tục chơi thì gã thật hoài nghi mình sẽ bị trực tiếp chơi chết.

Mấy ngày sau, Lương Siêu luôn ở lại biệt thự với Lương Nghiên.

Mỗi ngày làm ra mấy món ngon không giống nhau, trước đó cả sư phụ hắn cũng không có đãi ngộ này, cô bé ăn nhiều đến mức béo lên mấy cân!
Trong lòng hắn cảm thấy mình mắc nợ cô em gái này, hắn âm thầm thề, sau này nhất định phải cưng chiều em gái lên trời!
Phải làm cô hạnh phúc hơn mấy năm trước còn là tiểu công chúa của Lương gia, hạnh phúc hơn một trăm lần, một ngàn lần!
"Anh, lúc nào anh mới tìm cho em một người chị dâu? Nếu vậy thì lúc em sợ hãi sẽ có người ngủ chung với em á!"
Thấy Lương Nghiên cười hì hì, hình như rất thích có chị dâu, Lương Siêu buồn cười lắc đầu.

Nếu con bé này biết hiện tại mình đã có chín người chị dâu thì có phải sẽ hạnh phúc chết hay không?
"Yên tâm đi Nghiên Nghiên, em không biết bản lĩnh của anh mình à?"
"Không phải khoác lác, vài phút thôi thì anh đã có thể chuẩn bị cho em một người chị dâu!"
Leng keng!
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lương Nghiên nhảy nhót đi mở cửa, nhìn thấy Tần Liên dáng người thướt tha, cô bé cắn ngón tay ngây thơ hỏi: "Chị gái xinh đẹp, xin hỏi chị là chị dâu của em sao?"
"A! "
Tần Liên lập tức bị làm cho đỏ mặt, lúc này Lương Siêu đi tới, ôm lấy Lương Nghiên cưng chiều nhéo nhẹ vào cái miệng nhỏ của cô bé một cái.

"Thật có lỗi.

"
"Con nít nói bậy thôi, cô đừng để trong lòng.

"
"A, không có.

"
Tần Liên biết trước đó Lương Siêu có thành kiến rất lớn với Tần gia, lần này tới là muốn thử đại diện Tần gia hoà giải với hắn, tối thiểu cũng phải làm dịu mâu thuẫn đi một chút.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vô cùng thê thảm và cánh tay, chân đều bị quấn băng vải của Lương Nghiên, lời vốn đã đến bên miệng lại không cách nào nói ra được.

"Chuyện này! "
"Tất cả đều do bọn Triệu Nhã Chi, Tề Tuyết làm ra sao?"
Rõ ràng hai người này để lại ám ảnh rất lớn trong lòng Lương Nghiên, nghe người ta nhắc đến thì lập tức ôm chặt cổ Lương Siêu, cuộn mình lại.

Dáng vẻ này làm Tần Liên cảm thấy thật đau lòng.

"Nghiên Nghiên, đừng sợ.


"
Vỗ nhẹ cô bé hai lần, Lương Siêu lại đưa cô lên lầu rồi đi xuống, lạnh nhạt nói: "Bây giờ dáng vẻ cô nhìn thấy là đã trải qua mấy ngày trị liệu rồi.

"
"Lúc tôi vừa dẫn Nghiên Nghiên từ nhà Tề Tuyết về, bộ dạng của nó còn thảm hơn bây giờ gấp mười lần.

"
Tần Liên: "! "
Cô đã cảm nhận được sự phẫn nộ của Lương Siêu khi gặp lại em gái mình.

Càng như vậy thì cô càng khó mở miệng, cuối cùng chỉ có thể đại diện cho hai nhà Tần, Tề xin lỗi hắn, nhưng người ta lại không chấp nhận.

"Không cần.

"
"Tuy cô là người Tần gia, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, điều này thì tôi phân biệt được.

" Sau đó Lương Siêu lại nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, tôi còn nợ cô một lần xoa bóp.

"
"Cô nằm xuống đi, tôi làm cho cô! "
"Không.

"
Tần Liên vô ý thức mà xua xua tay, cô không biết tại sao phải từ chối, chỉ là trong tiềm thức càng hi vọng Lương Siêu có thể nợ lần xoa bóp này.

Trong bất tri bất giác, cả cô cũng không phát giác lần xoa bóp này đã trở nên rất quý giá trong lòng mình.

"Vậy được rồi.

"
"Không có việc gì thì mời rời đi, tôi còn phải chế thuốc cao cho em tôi.

"
Vẻ mặt Tần Liên ảm đạm, cũng không mặt dày ở lại nữa mà đứng dậy rời đi.

Trong nháy mắt, lại qua mấy ngày.


Buổi tiệc thọ năm mươi tuổi của Tần Thiên Hải đã đến.

Trong một khách sạn bảy sao của Giang Lăng, hôm nay nơi này đã được Tần Thiên Hải dùng giá cao bao cả ngày.

Bởi vì hai năm nay Tần gia phát triển mạnh mẽ, xưa đâu bằng nay, cho nên buổi tiệc đại thọ năm mươi lần này của Tần Thiên Hải nhất định phải được tổ chức thật lớn, nhằm thể hiện rõ địa vị của Tần gia trong giới kinh doanh Giang Lăng.

Bởi vậy, họ sớm đã đưa gần ngàn thiệp mời ra ngoài.

Mười giờ sáng, nơi này đã kín người hết chỗ, người đến chúc thọ nối liền không dứt.

"Tập đoàn Bách Dương, ngài Trương đến!"
"Gia chủ Mã gia của Giang Lăng đến!"
"Phó giám đốc Tiền của tập đoàn Trần thị, Hàn Đại Vi và con trai Hàn Húc đến!"
"Thủ lĩnh của Hùng Bang, anh Kim Hùng đến!"
"! "
"Chủ tịch tập đoàn Trần thị, tỷ phú giám đốc Kim Lăng đến!"
Trong phòng tiệc trên lầu hai, Tần Thiên Hải mặc đường trang màu đỏ chót nghe thấy tiếng gọi tên không gián đoạn này thì cảm thấy tràn ngập ý xuân.

Lại sau một lát.

"Cậu chủ của tập đoàn Khương thị, con trai của hội trưởng thương hội Thiên Hải, cậu chủ Khương đến!"
Lại một tiếng báo danh vang lên, Tần Nhược Đồng lập tức vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Húc đang đứng bên cạnh anh ta ân cần lấy lòng thì trong lòng hơi khó chịu.

Mà cha của cô ta là Tần Thiên Hải còn phản ứng nhanh hơn, vội vàng chỉnh sửa trang phục muốn đi ra đón tiếp.

Nhưng vào lúc này, lại một tiếng báo danh thật lớn vang lên.

"Truyền nhân Thiên Y, Lương Siêu đến!".

Bình Luận (0)
Comment