Truyền Nhân Thiên Y

Chương 414

Chương 414

“Hả?”

“À, nhắc tới, đương nhiên có nhắc tới rồi!”

“Sư phụ từng nói, sư nương ngài là người con gái ông ấy yêu nhất trong cuộc đời này, dù cho có chuyện gì xảy ra ông ấy cũng chỉ yêu một mình ngài.”

“Sau khi chết, người ông ấy nhớ thương nhất cũng chính là ngài.”

Hắn cố nén cảm giác mắc ói xuống, cố gắng nói hết lời dối lòng sến súa này.

Nhưng mà hình như Lê Uyển nghe xong lại có chút vừa lòng, lau nước mắt rồi nhỏ giọng nói: “Hừ, coi như lão già kia có lương tâm.”

Lương tâm…

Lương Siêu cười khổ không ngừng, âm thầm oán than: “Sư nương, người quá coi trọng sư phụ con rồi.”

“Lương tâm của ông ta, chỉ sợ đã sớm chó chó ăn rồi…”

Thấy Lê Uyển còn muốn hỏi thăm chuyện của Thiên Huyền, Lương Siêu vội vàng chuyển chủ đề, thật sự hắn không muốn bịa thêm bất cứ lời nói dối nào nữa, vì hắn sợ mình nhịn không được nữa sẽ ói ngay tại đây mất…

“Cái kia, sư nương chất độc trong cơ thể ngài thật sự không thể kéo dài thêm nữa, trước tiên để đệ tử chẩn trị độc cho ngài trước được không?”

“Đúng vậy lão sư.”

Mộ Khuynh Tuyết cũng vội vàng đáp: “Sau này còn có rất nhiều cơ hội nói chuyện phiếm, cũng không nhất thiết phải nói vào lúc này.”

“Được rồi.”

Đầu Lê Uyển gật nhẹ một cái, thái độ đối với Lương Siêu cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn nửa điểm mất kiên nhẫn và chán ghét giống khi nãy nữa, mà lúc này trong mắt bà tràn đầy thưởng thức.

“Tiểu Siêu đến đây đi, để sư nương nhìn một chút xem con đã học được bao nhiêu phần năng lực của sư phụ con.”

Lương Siêu tự tin cười: “Tuyệt đối sẽ không làm sư nương thất vọng.”

Dứt lời, sau khi lấy ra một bộ kim châm liền lập tức thi châm, thủ pháp thành thạo mà độc đáo kia cùng với huyền khí tinh khiết cuồn cuộn không dứt, khiến Lê Uyển liên tục gật đầu.

“Xem ra Tiểu Tuyết nói không sai, Tiểu Siêu tuổi còn trẻ đã tinh thông y đạo như thế, hơn nữa đã vào thiên tượng, thiên phú quả thật hơn người.”

“Hai đứa nhỏ này…”

“Ha ha, cũng đẹp đôi lắm.”

Lê Uyển âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Lại một lát sau, Lương Siêu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sư nương quá trình kế tiếp có thể sẽ có chút thống khổ, ngài…”

“Thế nào?”

“Xem thường sư nương?”

Lê Uyển nhắm mắt cười, cắt ngang lời hắn nói: “Con cứ việc tiếp tục, không cần lo lắng cái khác.”

Bình Luận (0)
Comment