Truyền Nhân Thiên Y

Chương 466

Chương 466

Mộ Liên Y gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng càng đậm hơn.

“Để cho bài vị của chị quay trở về dòng chính của Mộ gia cũng là một acsch quay trở về gia tộc nhỉ.”

“Đúng không?”

“Mộ gia… thật sự tốt với tôi lắm.” Mộ Khuynh Tuyết âm trầm cắn răng, lập tức nhìn xem Mộ Liên Y mà lạnh giọng hỏi: “Cô cảm thấy tôi sẽ chấp nhận?”

“Cho dù tôi thật sự quên mình vì người, cũng không ngốc đến mức lấy mạng, thâm chí cả linh hồn của mình để giúp một gia tộc lạnh nhạt như Mộ gia.”

Mộ Liên Y không e dè mà cười cười, nói: “Tôi cảm thấy chị sẽ chấp nhận.”

“A…”

“Vậy xem ra thứ người như cô không chỉ đê tiện vô sỉ, hơn nữa còn rất ngu ngốc.”

Nói xong, Mộ Khuynh Tuyết đứng dậy muốn đi, nhưng Mộ Liên Y lại đột nhiên lấy điện thoại ra rồi mở album ảnh, cho cô ấy xem một tấm hình.

Đó là một tấm ảnh chụp linh vị, mà bối cảnh là ở từ đường dòng chính Mộ gia.

Linh vị của vợ chồng Mộ Lôi, Tôn Tuyết Mai.

Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì bước chân lập tức khựng lại, ánh mắt không dời ra được.

Đây là linh vị của cha mẹ đã khuất.

“Chị Khuynh Tuyết, chị cẩn thận nhìn một chút đi.”

“Cha mẹ chị luôn được cung phụng trong từ đường dòng chính Mộ gia, cả ngày hưởng thụ hương hỏa tế bái, tin chắc bọn họ trên thiên đường cũng rất dễ chịu.”

“Mà chị làm đứa con hiếu thuận của họ, chắc không đành lòng quấy rầy cuộc sống thoải mái đó đâu nhỉ?”

“Cô có ý tứ gì!”

“Ha ha ha… Ý của tôi còn chưa đủ rõ à? Nếu chị ngoan ngoãn nghe lời, cam tâm tình nguyện cống hiến mình cho đại sư Miller thì linh vị cả nhà các người sẽ luôn được cung phụng trong từ đường.”

“Nhưng nếu chị vì tư lợi mà tham sống sợ chết, chẳng những chị sẽ bị triệt để trục xuất khỏi gia tộc, mà cả linh vị cha mẹ chị cũng bị ném ra đường.”

“Tro cốt của cha mẹ chị cũng bị hất ra nơi hoang dã, cho dù chết cũng không được an bình, chậc chậc… Mùi vị đó, có lẽ không dễ chịu đâu đúng không?”

“Cô!” Mộ Khuynh Tuyết triệt để tức giận, một chưởng đánh nát bàn cà phê thành từng mảnh, lập tức thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc.

“Cô ơi.” Hai nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, nói: “Cô cố ý pha hư tài sản tiệm chúng tôi, cần…”

“Cút!” Mộ Khuynh Tuyết quát mắng một tiếng, móc ra hai mươi tờ tiền đỏ từ trong túi rồi vứt xuống đất, hai nhân viên thấy thế cũng không dám chọc cô ấy, vội nhặt tiền lên rồi rời đi.

“Mộ Liên Y, cô có còn là người hay không? !”

“Cha mẹ tôi là chú hai, thím hai ruột của cô! Rốt cuộc gia đình chúng tôi đắc tội gì cô mà cô lại muốn trả thù như thế! Cha mẹ tôi đã chết nhiều năm mà cô còn không buông tha!”

“Ai…” Mộ Liên Y ra vẻ mà khẽ thở dài một cái, nói: “Chị Khuynh Tuyết, chị kích động như vậy cũng vô dụng, hơn nữa ý kiến ép buộc chị làm vậy cũng không phải tôi đưa ra.”

Bình Luận (0)
Comment