Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 127

Nghĩ đến lúc mình còn trẻ đã đụng phải vụ án kia, bà nội kết hợp kinh nghiệm của mình và sự nghi ngờ của cháu gái để đưa ra kết luận như thế.
     
Dù sao trừ cái đó ra, bà thật sự không nghĩ ra được sẽ có khả năng khác.
     
Trực giác của người trừ ma rất mạnh, cháu gái mình cứ cố chấp đặt sự chú ý lên người ông chủ quán cháo trắng kia. Bà nội phớt lờ làm sao được!
     
Đầu óc vốn đang hỗn loạn lại bị những lời đó của bà nội làm cho thông suốt, bà nội thật đúng là kiến thức rộng rãi, năng lực phi phàm!
     
Ngồi trên sofa, Sở Niệm không nhịn được hoan hô một tiếng. Rất sùng bái chớp chớp mắt to, hai tay đặt ở trước ngực.

"Bà nội, ngài thật sự quá thông minh! Quả thực là niềm kiêu hãnh của nhà họ Sở chúng ta, là đại thần trong lòng cháu gái ngài đó!"
     
"Đồ nịnh hót." 

Bà nội nhướng mày cười một tiếng, dường như nghĩ tới cái gì, bà hiếm khi ‘vừa có tiếng vừa có miếng’ nói: "Niệm Niệm, những điều đó là sự phỏng đoán của bà mà thôi.---ll,,eequy,,,don----Nếu quả thật bị bà nói trúng, vậy con nhất định phải chú ý an toàn. Nếu không làm được thì đừng nhận nữa."
     
"Bà nội, Cẩu Linh thật sự rất lợi hại phải không?" Cô đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trong mắt bà nội. Thế nhưng, bây giờ kêu cô dừng tay thì đúng là hơi khó.
     
Dù sao, nếu như còn để Cẩu Linh tiếp tục gieo họa ở nhân gian, vậy sẽ không chỉ có ba người bị chết đó.
     
"Không lợi hại lắm, chỉ là với linh lực bây giờ của con, một mình đi xử lý chuyện này thì rất nguy hiểm. Hơn nữa Cẩu Linh rất giảo hoạt, con muốn bắt nó cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng."
     
"Cái đó thì con đã có biện pháp rồi, hơn nữa..." 

Sở Niệm cười hì hì, giơ hai ngón tay làm hình chữ V với bà nội, đáp: "Con không đi một người, mà là hai người."
     
Bà nội bất đắc dĩ, khuyên: "Dù sao đều phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được cậy mạnh, biết chưa?"
     
Sở Niệm gật gật đầu, đáp: "Biết rồi ạ."
     
... ....
     
Lời bà nội nói buổi sáng khiến cô lập tức hiểu ra, cô không muốn chậm trễ một chút thời gian nào, rửa mặt mũi xong vội gọi cho Thương Sùng và Vương Lượng, hẹn gặp nhau tại một quán ăn vào buổi trưa.
     
Thời gian vừa đến, ba người đúng hẹn chạy đến từ mọi phía. Cố ý tìm một gian phòng riêng, gọi vài món xem như vừa ăn vừa nói chuyện.
     
Sở Niệm nói lại những lời mà bà nội đã nói lúc sáng cho bọn họ nghe. Từng phân đoạn làm cho người ta hoang mang không thôi, bắt đầu từ từ liên quan với nhau, sau đó được gỡ bỏ.
     
Đương nhiên, cô cũng đổi bà nội thành nằm mơ, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chỉ nói là ‘một giấc chiêm bao, bừng tỉnh người trong mộng’.
     
Nghe cô giải thích xong, ngồi ở đối diện, Vương Lượng mở miệng trước tiên. Ánh mắt anh ta tràn đầy ánh lửa hưng phấn, kích động nắm chặt hai tay.

"Cô Sở, cô thật sự là quá tuyệt vời! Chưa đến một đêm, tất cả bí ẩn đều bị cô giải ra."
     
Sở Niệm cười hắc hắc, đáp: "Chỉ là trùng hợp, nằm mơ tốt mà thôi."
     
Thương Sùng liếc cô một cái, như có như không cong khóe môi, hơi có thâm ý nói: "Đúng là rất biết nằm mơ."
     
Thời gian ngắn như vậy mà có được lập luận chặt chẽ thế này, anh không tin những điều đó chỉ do cô nằm mộng mà ra.
     
Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ, hướng về phía Thương Sùng, cực kỳ khó chịu hừ một tiếng.

"Có bản lĩnh thì anh cũng làm mơ đi."
     
"Anh không nằm mơ, dù sao chất lượng giấc ngủ cũng khá tốt rồi."
     
"... ...." 

Anh đang ghen tỵ với em có đúng không? Là đang ghen tỵ với em. Sở Niệm dùng chiếc đũa chọc anh, trong lòng không ngừng oán thầm.
     
Vương Lượng có chút lúng túng, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô Sở, nếu ông chủ quán cháo đó bị Cẩu Linh sai khiến đúng như cô đã nói,---ll,,eequy,,,don,,,,,----vậy chúng ta phải làm sao để dụ thứ đó ra?"
     
Sở Niệm nhìn anh ta, hỏi: "Anh tin tưởng có Cẩu Linh như tôi nói sao?"
     
Vương Lượng gật gật đầu, nói: "Tin tưởng, tuy tôi là cảnh sát, nhưng tôi vẫn tin là trên thế giới này có rất nhiều thứ mà con người chúng ta không thể nhìn bằng mắt thường."
     
"Nhưng anh nên nhớ, anh tin tưởng, không có nghĩa là những người khác cũng sẽ tin."
     
Ý tứ trong lời cô đã rất rõ ràng, vụ án này đã liên quan đến sự kiện linh dị. Cho dù ba người bọn họ thành công dụ con Cẩu Linh đó ra, Vương Lượng cũng không thể đi thuyết phục những người trong Cục cảnh sát tin tưởng phán đoán của anh. Đối với Vương Lượng mà nói, vụ án này cũng chẳng có chút lợi ích nào với anh cả.
     
"Tôi không thèm để ý đến những thứ này, đối với tôi mà nói, chỉ cần đừng có thêm ai chết là tốt rồi. Thăng chức cái gì, không thích hợp với tôi." Vương Lượng thản nhiên cười một tiếng, không chút do dự nói.
     
Anh trả lời khiến cô hơi kinh ngạc, dù sao ở trong xã hội hiện tại này, người có thể giữ vững niềm tin của mình, không cầu mong bất kỳ danh dự hay phú quý gì thì rất hiếm.
     
Cô lại bắt đầu đánh giá chàng trai ở trước mặt này một lần nữa, mày rậm mắt to, thật thà phúc hậu lại đơn thuần, dáng vẻ đúng là có chút coi thường danh lợi.
     
Người ta đã lo ra như vậy, mà mình không thêm chút nhiệt tình thì đúng là hết lời để nói.
     
Trao đổi ánh mắt với Thương Sùng, Sở Niệm tựa vào ghế, đáp: "OK, nếu đã như thế, vậy chúng ta phải nắm chặt thời gian chuẩn bị, buổi tối cùng đi bắt con Cẩu Linh kia."
     
"Có phải hơi vội vàng hay không?" 

Vương Lượng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không phải bất kỳ kế hoạch nào cũng phải sắp xếp tỉ mỉ và điểu tra kỹ càng hay sao? Bây giờ, ngay cả nhiệm vụ buổi tối là gì cũng chẳng biết, ngộ nhỡ......Vướng chân bọn họ để cho thứ kia trốn mất thì làm sao?
     
Đang do dự, anh nhìn về phía Thương Sùng.
     
Thương Sùng khẽ mỉm cười, hỏi Sở Niệm: "Kế hoạch của em rất chu toàn à?"
     
"Đó là đương nhiên, các anh cứ làm theo em nói là được."
     
... .....
     
Kế hoạch của cô ngoại trừ có chút nguy hiểm, những thứ khác, có thể nói là tuyệt diệu.
     
Cô kêu Vương Lượng lợi dụng chức vụ mang ba người đến một lò mổ chó lớn nhất ở Mộ Thành, trong lò mổ khép kín tràn đầy mùi máu chó tươi.
     
Thi thể khắp nơi, nội tạng các loại bày đầy trên bàn sắt.
     
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặt mũi Vương Lượng trắng bệch.—ll,,eequy,,,,don,,,,,Sở Niệm thì suýt chút nữa nôn hết cơm trưa ra, trong ba người chỉ có Thương Sùng bình thản nhất.
     
Anh lấy vài cái ghế, ý bảo Sở Niệm và Vương Lượng ngồi xuống. Cũng vì dời đi lực chú ý của bọn họ, ba người lại chơi mạt chược ở chỗ này.
     
Nói chuyện phiếm, chọc cười nên thời gian trôi qua cũng không mệt mỏi lắm, mấy người họ ở đến mười một giờ đêm mới rời đi.
     
Mùi máu tươi trên người làm cho chó gặp là bỏ chạy, Sở Niệm hiểu rõ cười một tiếng, bắt đầu kế hoạch hai.
     
Bởi vì Vương Lượng là người bình thường, không giống như cô và Thương Sùng. Cho nên, trong kế hoạch này, Vương Lượng phải chịu trách nhiệm đi hấp dẫn sự chú ý của ông chủ quán cháo trắng. Chỉ dẫn gã ta ra trước, mới có thể dụ Cẩu Linh ở đăng sau Tưởng Ba ra.
     
Ba người đi ôtô đến cuối phố, nhìn Tưởng Ba đã đóng cửa hàng, Sở Niệm nói với Vương Lượng: "Anh nhớ kỹ lời tôi nói, lát nữa đừng nói gì cả, đừng làm gì cả, chỉ cần đi lướt qua gã là được. Chúng tôi sẽ nấp ở phía sau rừng cây nhỏ chờ anh, nếu như trên đường gặp điều bất trắc, nhớ rõ là cởi áo khoác ra ngay. Ở trong đó có lông chó, Tưởng Ba sẽ không thương tổn anh."
Bình Luận (0)
Comment