Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 148

Chương 148 Em muốn thay đồ

Edit: Meo_mup



“Em chắc không?”

“Em chắc chắn!”

Thương Sùng cười đến mị hoặc, hắn nhìn chằm chằm Sở Niệm một lúc rồi mới xoay người rời khỏi người cô.

Ngồi ở trên giường, lúc lắc cổ, Thương Sùng nói: “Nếu đã chắc vậy thì rời giường thôi. Lúc  này chắc Vương Lượng hết giờ làm rồi, chờ mình cũng lâu rồi, như vậy cũng không tốt.”

[Meo_mup][gá c s ách chấm cơm]

“Vương Lượng ư?” Sở Niệm lồm cồm bò dậy, “Anh gọi điện cho anh ấy à? Lúc nào vậy? Sao em không biết gì hết?”

“Lúc em ngủ đó, cái gì cũng không biết hết, chỉ có thể nói là em ngủ say như chết ấy.”

Thương Sùng đứng ở mép giường sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn Sở Niệm. “Em nói coi giường thì không chịu ngủ, lại đi ngủ trên sô pha. Anh bế em về em lại không chịu buông tay. Sở Niệm à, trước giờ anh đâu biết là em lại chủ động tới vậy đó”

“… Anh nói bậy!” Sở Niệm đỏ mặt cãi, mình ngủ kiểu gì, cô tự mình hiểu rõ. Có thể là tư thế ngủ không đẹp, nhưng cũng không đến mức độ túm lấy Thương Sùng không buông.

“Anh nói bậy á?” Thương Sùng ngoái đầu nhìn lại, mắt híp lại cười giống y như hồ ly. Đưa tay kéo áo sơ mi đã nhăn nhúm, hắn nói: “Em nhìn coi, quần áo anh đã bị em lôi kéo tới cái dạng gì đây, nếu không phải là em, thì em nghĩ là áo sơ mi anh sao ra tới dạng này nhỉ?”

Sở Niệm bĩu môi, hừ một tiếng. “Ai biết lỡ tự anh ngủ rồi kéo thì sao, đừng có mơ tưởng ăn vạ đổ vấy cho em.”

Cũng không để cho Thương Sùng có cơ hội mở miệng, Sở Niệm đứng trên giường nói. “Anh đi ra ngoài, em muốn thay đồ!”

Thương Sùng nhướng mày, ánh mắt quét trên cơ thể Sở Niệm một vòng. “Thay thì thay đi, em còn chỗ nào anh chưa thấy qua đâu?”

“…Lưu Manh!”

Sở Niệm xụ mặt囧,cầm lây gối trên giường hướng Thương Sùng mà đập.

Thương Sùng cười to, chụp lấy gối rồi lại nhìn Sở Niệm đầy thâm ý, liếc mắt một cái thấy khuôn mặt nhỏ của cô càng lúc càng đỏ, lúc này mới cảm thấy mãn nguyện mà đi ra khỏi phòng.

Lúc đóng cửa, hắn còn ló đầu vào ngó rồi thêm dầu vào lửa mà nói, “Nha đầu, để xong vụ lần này anh dắt em đi mua nội y. Dạo gần đây chỗ đó của em hình như có lớn hơn chút, cũng nên đổi rồi. Đương nhiên là em không cần cảm ơn anh, giúp em phát dục là việc anh nên làm.”  [Meo_mup --- có ai đọc tới đây cười lăn không?]

“…Hỗn đản!” Sở Niệm rít gào, chụp gối ném về phía cửa. Thương Sùng cũng né thật nhanh, rụt đầu rút lui. ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Tiếng cười sặc sụa từ ngoài cửa truyền tới, Sở Niệm tức xì khói, thở phì phì vò loạn đầu tóc, chui vào trong toilet.



Chạng vạng tối, 7:15PM

Thương Sùng chở Sở Niệm – còn đang giận dỗi – tới một nhà hàng, cùng Vương Lượng chào hỏi xong ba người liền vào phòng riêng đã đặt trước.

Trước đây Sở Niệm và Thương Sùng đã giúp cho một lần, cho dù cũng không phải tốt gì cho cá nhân mình, nhưng Vương Lượng vẫn thật sự cảm ơn bọn họ.

Đối với hắn mà nói, làm cảnh sát vốn dĩ không phải vì tranh công thăng chức gì, chỉ cần ngăn cản được kẻ ác phạm tội, bảo vệ bình an cho mọi người thì Vương Lượng đều cảm thấy là đáng giá.

Hỏi thăm về mục đích Thương Sùng tìm mình lần này, sau khi nghe Sở Niệm nói chuyện, Vương Lượng không hề nghĩ ngợi liền gật đầu nói muốn hỗ trợ.

Sở Niệm đưa tay vuốt trán, nhìn Vương Lượng. “Vương Lượng, sự việc lần này chúng tôi cũng không nắm chắc. Bên trong chắc chắn có nguy hiểm mà có thể chúng ta không lường trước được, anh cứ suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời chúng tôi sau.”

Đã tiếp xúc vài lần cùng Vương Lượng, Sở Niệm biết hắn chính là một nam nhân trẻ tuổi hết sức thẳng tính và lương thiện nên có nhiều hảo cảm với hắn. Ở xã hội bây giờ còn có người như hắn thật hiếm thấy.

Thương Sùng cũng gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy anh nên phải suy nghĩ kỹ một chút, nếu chuyện này làm không khéo, đừng nói là thân phận cảnh sát của anh, có khả năng còn bị bắt nhốt vào tù nữa đó.”

[Meo_mup] [ gá csa ch.com]

“Mọi người không cần khuyên, tôi đã quyết định rồi. Chuyện lò gạch chui giống như khối u ác tính, cho dù không phải là cảnh sát thì tôi cũng phải có nghĩa vụ cứu những người đó ra! Huống hồ…”

Vương Lượng nhìn Sở Niệm và Thương Sùng ngồi đối diện, nói tiếp: “Tôi tin tưởng vào năng lực của hai người, lần hành động này chúng ta nhất định sẽ thành công!”

Một người bình thường mà có thể có khí phách đến như vậy, so với chính mình sợ đông sợ tây thật khó nói được.

Sở Niệm hít sâu một hơi, tay nắm chặt chén trà nói: “Tôi cũng tin tưởng lần này chúng ta sẽ nhất định chiến thắng trở về!”

… [gác sách chấm cơm]

Tô Lực nói cha hắn đã nói chuyện cùng với phía cảnh sát bên Thâm Quyến, hơn nữa cũng giúp bọn họ tìm được một phóng viên săn tin ghét ác như thù. Phía Vương Lượng cùng Thương Sùng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.

Sở Niệm kêu quỷ mập tìm Tô Dương Dương miêu tả hình dáng kẻ đã dụ dỗ Tề Thiên; sau đó trong vòng một ngày Vương Lượng đã điều tra ra mọi thông tin cùng phạm vi hoạt động của kẻ đó.

Từ Chí Sơn – nam – 35 tuổi. Đặc điểm: Nói năng ngọt xớt, thích ăn ngon nhưng lười làm, háo sắc nhát gan, làm người khôn khéo.

Từng bị bắt đi cải tạo 3 năm vì ăn cắp, sau khi ra tù làm lại nghề cũ, vô tình gặp được kẻ chuyên đi dụ dỗ người ta vào làm ở lò gạch chui là A Liệt.

Có lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Từ Chí Sơn nhanh chóng thành tay sai cho A Liệt, toàn lực giúp hắn đi dụ dỗ những người cần tiền nhanh chóng, Tề Thiên chính là một người trong số đó.

Nếu muốn trà trộn vào trong lò gạch chui, bước đầu tiên chính là tìm cách tiếp cận Từ Chí Sơn.

Sở Niệm nghĩ tới việc dụ bắt gã để tra khảo, tìm ra vị trí cụ thể của lò gạch chui, nhưng Thương Sùng nói cách này không được.

Loại người như Từ Chí Sơn chuyên chơi bời lêu lổng bao nhiêu năm nay, cho dù là VƯơng Lượng cũng không có mười phần nắm chắc việc gã sẽ nghe theo bọn họ.

Nếu đến lúc đó đi tới lò gạch chui, gã tự dưng la lên cầu cứu thì kế hoạch của bọn họ tới lúc đó đều hỏng bét hết.

Vì thế, ba người tỉ mỉ nghiên cứu kế hoạch, lái xe đi tới khu vực Từ Chí Sơn hay dụ dỗ người ta.

Giơ tay chỉ về phía Từ Chí Sơn đang ngồi rít thuốc lào ngay góc đường, Sở Niệm nói: “Người thì kia, nhưng muốn hắn dính câu như thế nào, hoàn toàn phải dựa vào mấy người rồi đó.”

Vương Lượng nhìn Thương Sùng, sau đó ngồi xuống ghế sau.

Thương Sùng đối Sở Niệm nhún vai, làm dáng “thật là đáng tiếc mà” rồi mới kéo rèm vải đã chuẩn bị trước lên.

Sở Niệm cạn lời.

Cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ hành động vừa rồi của Thương Sùng. Nếu không phải có Vương Lượng ở kia, gã lưu manh này khẳng đinh sẽ thay đồ ngay trước mặt mình rồi.

“Xì! Còn không phải là thay quần áo sao, cho dù là anh không mặc đồ thì đại gia đây cũng đã từng nhìn qua nha.”

Sở Niệm thấp giọng lẩm bẩm, ai ngờ phía sau rèm lại vang lên tiếng cười khẽ.

Dĩ nhiên, tiếng cười này cũng có giọng của Vương Lượng.

Sở Niệm ảo não, rỏ ràng là mình quen Vương Lượng trước. Làm sao chưa tới mấy ngày thằng nhóc này đã làm phản theo phe Thương Sùng rồi?
Bình Luận (0)
Comment