Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 166.2

Thương Sùng liếc mắt nhìn Sở Niệm không có bất cứ biến hóa nào trên mặt, sau đó mới nói tiếp.

“Lúc đó ta thật sự kinh ngạc, nên không có kinh động Sở Niệm mà một mình đi tới biệt thự Nhạc gia. Lúc đó, Nhạc Du không có nhà, mà dì Vân bảo mẫu nói cho ta biết trong phòng Nhạc Du hiện chỉ có Ấn Sầu.

“Cho nên, anh bắt đầu hoài nghi Ấn Sầu?” Vương Lượng hỏi.

“Đúng vậy.” Thương Sùng đáp. {meo_mup}

“Một người con gái nếu vì đố kỵ tình bạn của người khác thì thật sự sẽ châm ngòi ly gián. Nhưng sau khi tra ra được hoàn cảnh gia đình của Ấn Sầu ta mới phát hiện ra sự tình so với vẻ ngoài còn phức tạp hơn rất nhiều.”

“Ấn Sầu là đứa bé bị bỏ rời, từ nhỏ đã sống trong việt phúc lợi. Bởi vì trên mặt bẩm sinh có vết bớt, hơn nữa lúc nhỏ trẻ con đều không cố  kỵ lời nói, nên cô ta vẫn luôn tự ti.”

“Đến khi mười một tuổi, có một người  đàn ông đến viện phúc lợi nói muốn nhận nuôi cô ta, cuộc sống của Ấn Sầu mới xuất hiện biến hóa long trời lở đất.

Cô ta cho rằng mình có cha nuôi thì sẽ không chịu cuộc sống ăn nhờ ở đậu như trước kia, nhưng thực ra cô ta đã sai rồi.”

Vương Lượng nghe tới đây thì chăn mày nhăn tít lại. Trước đây hắn có xử lý mấy vụ ngược đãi trẻ con, phần lớn những đứa trẻ bị ngược đãi lạm dụng này sau cùng đều đoàn tụ gia đình hoặc được nhận nuôi.

Hắn biết, trên thế giới này có một bộ phận người thật biến thái. Bọn họ thích phát tiết cảm xúc của mình trên người trẻ con. Bọn họ cho rằng, bọn họ nuôi nấng thì có quyền tùy ý đánh chửi bọn trẻ.

Có một lần cứu ra một đứa trẻ bị ngược đãi, Vương Lượng tận mắt nhìn thấy đứa trẻ chưa đến năm tuổi cuộn tròn trên mặt đất, trên cơ thể cơ hồ hông có tới một chỗ lành lặn, vết bầm đen bị đánh đập cùng những vết sẹo chằng chịt trên tay giống như im lìm lên tiếng tố cáo, làm cho người nhìn ai cũng đau lòng.

Lúc cấy hắn không khỏi suy nghĩ nếu bọn họ tới muộn một bước có phải đứa bé này đã chết rồi không!

Vương Lượng hỏi: “Ấn Sầu là bị cha nuôi… ngược đãi sao?” [Meo_mup]

Thương Sùng giương môi, trong đôi mắt đen hiện lên ánh huyết quang.

“Cưỡng bức – tính không?”

Vương Lượng hít một hơi, hai bàn tay nắm chặt cực độ phẫn nộ đánh lên mặt bàn.

“Khốn nạn!”

Thương Sùng cười lạnh lùng, đứng dậy đi vài bước.

“Ấn Sầu thực sự đáng thương, hơn nữa tính cách có chút khuyết tật làm cho cô ta vẫn luôn trầm mặc để yên cho cha nuôi làm bậy với m ình. Nhưng mà mấy năm sau, tư tưởng cô ta cũng có chút biến hóa. Từ bị động tiếp nhận chuyển thành chủ động hùa theo, hàng ngày cũng không hề giống như lúc ở Viện phúc lợi kham khổ, mà những tiền tài trang sức danh vọng đã làm cho cô ta trầm luân.”

Vương Lượng kinh ngạc há to miệng, nhìn Sở Niệm đang thờ ơ, rồi lại phóng mắt nhìn Thương Sùng. [Mèo Mứp]

“Cẩm y ngọc thực chính là thứ mà ai cũng ưa thích. Ấn Sầu cũng như nước chảy bèo trôi vào đúng tay chủ thôi. Rốt cuộc, cô ta cănbản không có quyền lợi được lựa chọn bất cứ thứ gì. Tất cả mọi thứ của cô ta đều đến từ cha nuôi, cô ta tự biến cơ thể mình thành tiền vốn, cũng chẳng có gì sai.”

Thế giới này vốn là như vậy, mọi thứ đều phải đánh đổi để có được. Trừ khi có quan hệ máu mủ thân nhân, căn bản sẽ không có ai vĩnh viễn không điều kiện mà giúp đỡ ai.

Thương Sùng trong lòng chính xác không cho là cách sống trước đây có gì sai, mọi thứ đều do cô ta lựa chọn, trách không được bất cứ ai đúng không?

Tạm dừng chốc lát, Thương Sùng tiếp:

“Đừng nhìn Ấn Sầu tính tình vâng dạ nghe lời, cô ta rất thông minh. Từ nhỏ đến lớn rất có hiểu biết về máy tính, thậm chí năm mười bảy tuổi cô ta đã tự viết được một phần mềm. Ta nghĩ nếu không phải cha nuôi cô ta muốn cô ta học ở trường của Sở Niệm, có lẽ cô ta sẽ theo học trường chuyên nghiệp về công nghệ thông tin.”

“Từ bé trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, thủ đoạn đối phó người khác của Ấn Sầu quả thật không hề đơn giản như mặt ngoài. Chính vì cô ta luôn có vẻ tự ti, không thân thiết với ai, nên trong trường sẽ không ai chú ý tới người này thật ra là thiên tài về máy tính.
Bình Luận (0)
Comment