Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 266.2

Không khí trong đại sảnh không khí càng lúc càng sôi nổi, ‘bá tánh’ chờ xem đôi tân nhân hành lễ sau cùng này. Đối với bọn họ mà nói, xem người ta thành thân, xem người ta hạnh phúc, chính là việc họ có thể làm trong ảo cảnh này.

Nét tươi cười trên mặt Ngôn Thanh cũng càng thêm đậm, quy quy củ củ nắm chặt hai tay trước người, dùng tư thái thận trọng nhất, kính trọng nhất, nâng cằm.

Chính là khi tất cả mọi người đợi hắn xướng lên câu cuối cùng khi, trong đại sảnh đèn đuốc…đột nhiên tắt ngúm. [Meo_mup] {ga"c.sa"ch. com]{facebook: Meomup153]

Một ngọn gió âm hàn mang theo mùi hương dị thường ập vào sảnh, một cô gái mặc áo khoác tím đứng ở ngoài hành lang đại sảnh trong tiếng la thét của mọi người.

Cảm giác được truy hồn linh trên cổ tay không ngừng lay động, đứng ở bên cạnh Thương Sùng, Sở Niệm cau mày sau đó đưa tay kéo hỉ khăn xuống.

Hơi híp mắt, nàng thật đúng là muốn nhìn xem, kẻ dám phá rối hôn lễ của mình là ai!

“Liên lí tinh, hôn lễ náo nhiệt như vậy sao trước đó không cho ta biết.” Cô gái áo tím tựa vào khung cửa, nghiêng nghiêng thân người. Trong đêm tối người ta không thấy rõ tướng mạo của ả nhưng dáng vẻ quyến rũ cùng mùi hương từ cơ thể cô ả làm cho người ta không nhịn được mà nhũn cả người. 

Đứng ở phía trước Sở Niệm run lên, trên người nổi da gà, cô có thể nói là mình ghét nhất nữ nhân nói chuyện với bộ dáng này sao?!

Không có cảm thấy mình phá hủy nghi thức thành thân của người khác mà có chút hối lỗi, nữ nhân ngốc nghếch cực đại này còn dám làm trò trước mặt mọi người, khoe khoang phong tư. Nàng, có phải hay không điên rồi!

Không thèm che dấu trừng mắt liếc nữ tử cổ đại kia, Sở Niệm cau mày, dùng khuỷu tay huých Thương Sùng bên cạnh. “Cô gái này bị ngu ngốc sao? Dám phá ngang hôn lễ của mình, giờ còn đứng đó tán tỉnh liên lí tinh kia?” 

Tán tỉnh? Thương Sùng nhịn không được cười.

Từ lúc Sở Niệm đem hỉ khăn tháo xuống, ánh mắt hắn căn bản chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô.  [Meo_mup] {ga"c.sa"ch. com]{facebook: Meomup153]

Lần đầu tiên thấy nàng mang mũ phượng khăn quàng vai, lần đầu tiên thấy nàng bới lên mái tóc dài, mặc bộ hỉ phục duyên dáng. Dù không giống như hắn thường tưởng tượng, thẹn thùng bẽn lẽn, nhưng mà thật sự giống như đúc với Niệm Nhi trước kia của hắn

Dung nhan nàng không thay đổi, khí chất không thay đổi, thậm chí…đến đôi mắt đen sáng lấp lánh kia đều không khác với ngàn năm trước mình quen biết. 

Hết thảy đều hoàn mỹ đến lạ, đương nhiên không bao gồm nữ quỷ dám tới phá hư chuyện tốt của hắn.

Mắt chứa sát ý nhìn qua nữ nhân áo tím, Thương Sùng duỗi tay đem Sở Niệm ôm vào lòng.

Đầu tiên là hướng cô ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, hơi hơi mỉm cười, sau đó mới đem ánh mắt nhìn về phía Ngôn Thanh Chi trầm mặc không nói cạnh bên.

Đầy thâm ý mà nhướng mày, Thương Sùng nói: “Ngôn huynh, ngươi không cảm thấy nên cho chúng ta một công đạo sao?”

Từ lời nữ quỷ nói vừa rồi hắn có thể nghe ra Ngôn Thanh Chi và ả quen nhau. Nếu là quen nhau…. Vậy rốt cuộc là ai sẽ chịu trách nhiệm đây? 

Thương Sùng không cho rằng chính mình sẽ bởi vì vui vẻ, mà đối với chủ nhân chuyện này thủ hạ lưu tình. Gián đoạn chuyện tốt của hắn thì phải trả giá đại giới, đó cũng là lẽ tự nhiên thôi.

Ngôn Thanh Chi đứng ở một bên, khi nghe Thương Sùng nói với hồi phục tinh thần lại. Nhìn chằm chằm nữ tử ngoài đại sảnh, nhíu nhíu mày.

Hắn cũng không nghĩ tới lúc này, nàng sẽ đột nhiên nhào vào ảo cảnh của mình. [Meo_mup] {ga"c.sa"ch. com]{facebook: Meomup153]

Phải biết rằng mấy trăm năm quan hệ giữa mình và quỷ tiên này cũng ….không hề thân thiết.

Vốn dĩ chính là hai loại sinh vật không liên quan với nhau, mình là yêu, nàng là quỷ. Tuy rằng nữ nhân này trước nay đều có thể ở địa bàn của mình ra vào, chính là… Theo gã  biết, nàng tựa hồ đối với việc tham gia hôn lễ, trước nay đều không có cảm thấy hứng thú.

Nước sông không phạm nước giếng, bỗng nhiên lại chen chân vào. Ngôn Thanh Chi cảm thấy, dụng ý của nữ nhân này không phải là kiếm mình.
Bình Luận (0)
Comment