Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 299.2

Có chút cố hết sức ho nhẹ một tiếng, Thư Tiếu Nhi chân thành uyển chuyển nhìn Thương Sùng mặt không có chút biểu tình nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi đã làm được điều mình nói.”

Thương Sùng cười lạnh, không buồn nhìn tới ả. “Thì sao?” 

“Tướng quân ngài lúc trước đáp ứng Tiếu Nhi…”

“Đáp ứng?” Thương Sùng nhướng mày, cười làm người ta bực bội. Cố ý làm dáng vẻ đã quên mất, hắn dùng tay đè đè vành tai, mở miệng nói: “Ta không nhớ rõ, ta đáp ứng ngươi cái gì.”

Thương Sùng nói làm vẻ tươi cười trên mặt Thư Tiếu Nhi hoàn toàn cứng lại, ả từng nghĩ tới người nam nhân này sẽ dùng chiêu này đối phó chính mình, nhưng khi nghe thấy, ả vẫn khựng lại không thể tiếp thu.

Nhanh chóng áp chế lửa giận trong lòng, Thư Tiếu Nhi trong mắt ý cười xuất hiện một tia rách vỡ. Ả ủy khuất mà nắm chặt tay, đôi mắt lại ửng lên  long  lanh ánh nước. “Tướng quân, người… người không thể như vậy.”

Vì cái gì, vì cái gì!

Ả đã hủy diệt tu vi nhiều năm của mình như vậy, cũng đã không dùng gương mặt kia xuất hiện ở trước mặt hắn.

Vì cái gì người nam nhân này còn muốn đối đãi như vậy với mình!

“Không thể loại nào?” Thương Sùng cười càng thêm tàn nhẫn, hắn chính là thích xem dáng vẻ kinh ngạc phẫn nộ của Thư Tiếu Nhi.

Nhẹ nhàng bâng quơ chớp mắt, hắn ngẩng đầu nhìn Thư Tiếu Nhi nói: “Thư Tiếu Nhi, ta thật không nhớ rõ ta lúc trước có đáp ứng ngươi cái gì.”

Đúng vậy, hắn trước nay đều chưa từng nói qua chỉ cần nữ nhân này đổi đi khuôn mặt của Niệm Nhi thì sẽ lưu ả lại bên người.

Cho nên, hết thảy vừa rồi đã phát sinh đều là ả chính mình, tự nguyện.

Cùng hắn không quan hệ!

“Tướng quân, người thật sự phải đối với Tiếu Nhi như vậy sao?” Thư Tiếu Nhi trên mặt tươi cười hoàn toàn biến mất, ả ra vẻ khiếp sợ mở to hai mắt, muốn nói lại thôi bộ dáng thật đúng là phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Trên môi một chút huyết sắc cuối cùng đều biến mất, Thư Tiếu Nhi cúi đầu, ủy khuất giống như là đứa trẻ bị người nhà vứt bỏ. “Tướng quân, người thật sự chán ghét Tiếu Nhi như vậy sao? Chẳng lẽ một chút cũng không màng niệm tới tình cảm …chúng ta trước kia sao?”

“Tình cảm?” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, “Ở trong trí nhớ ta, ta trước nay đều không cho rằng ta cùng một xà yêu tên Thư Tiếu Nhi từng có bất luận tình cảm gì.”

“Tướng quân, chẳng lẽ người thật sự muốn cho Tiếu Nhi lưu lạc đầu đường, không nơi nương tựa sao?”

“Người biết rõ…trên thế giới Tiếu Nhi chỉ biết một mình người.” Thư Tiếu Nhi thanh âm bắt đầu nghẹn ngào, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống chân trên sàn nhà.

“Biết ta, liền có thể dựa vào ta?” Thương Sùng đứng dậy. “Thư Tiếu Nhi, ngươi đến bây giờ đều không rõ ý tứ ta sao?”

“Minh bạch, nhưng là……” Ả không cam lòng!

Tóc mái trên trán che đôi mắt Thư Tiếu Nhi đẫm lệ mông lung, ả nỗ lực nắm chặt góc áo, tựa hồ là ở khắc chế cảm xúc cực kỳ ủy khuất.

Thư Tiếu Nhi nói: “Tướng quân, Tiếu Nhi chỉ nghĩ có một cái chỗ dung thân mà thôi. Vì cái gì Tiếu Nhi làm đến như vậy, người vẫn không cho ta lưu lại bên người?!”

“Chẳng lẽ ở trong mắt tướng quân, Tiếu Nhi… Tiếu Nhi còn không đáng thương bằng ăn mày bên vệ đường sao?” 

“Thư Tiếu Nhi, ngươi thật sự cảm thấy chính mình là khất cái sao?” Thương Sùng đột nhiên chuyển giọng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đến chỗ này của Thương Sùng ta, thật sự chỉ là vì dung thân sao?”

Dù đang cúi đầu, nhưng Thư Tiếu Nhi vẫn có thể cảm giác được Thương Sùng đang dùng ánh mắt cực kỳ hoài nghi nhìn mình. Theo bản năng tàn nhẫn cắn môi dưới, Thư Tiếu Nhi nhíu mày, thấp giọng đáp: “Đúng vậy, chỉ vì muốn một cái chỗ dung thân mà thôi.”

“Vậy, nếu ta cho ngươi, ngươi có thể nào bảo đảm về sau biến mất ở trước mặt ta?”
Bình Luận (0)
Comment