Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 321.2

“Tôi nghĩ cậu cũng không muốn đồng nghiệp tới nhìn thấy cậu ở đây đâu nhỉ?” Thương Sùng nói. “Phải giữ lại chức của mình mới có thể tiếp tục đấu tranh chống lại bất công.”

Đêm qua khi ở trên xe, hắn đã đứng trên cương vị Vương  Lượng mà suy nghĩ, nên khi nói chuyện với nhau hắn cũng đã xóa sạch ký ức của các cảnh sát khác.

Cũng vì không muốn kéo người thanh niên đơn thuần này xuống nước nên lúc này hắn mới hối thúc Vương Lượng nhanh rời khỏi đây.

Có thể cảm giác được sự việc lần này đã làm cho hắn có chút dao động, nhưng nếu lúc này từ bỏ thì con đường sau này của Vương Lượng sẽ càng khó đi.

Vì ít có bạn tốt nên Thương Sùng vô cùng quý trọng, đặc biệt là những người như Vương Lượng không cần hỏi chuyện đã giúp bạn vô điều kiện.

Vương Lượng đứng tại chỗ cau mày rồi mới thở dài, quay đi.

Cửa phòng tạm giam lại khóa lại, không khí nhẹ nhàng cũng nặng nề hơn.

Chút nữa có lẽ luật sư sẽ đến chăng? Thương Sùng mở to mắt, tựa hồ có thể nhìn thấy  vẻ mặt nôn nóng  của Sở Niệm cùng Hoa Lệ.

Nhịn, nhịn một chút sẽ tốt thôi.



Sau khi an bài hết mọi chuyện, đúng như Thương Sùng đoán, trong cục không chấp nhận bảo lãnh Thương Sùng của luật sư. Cũng không nói khi nào thả người, những người bị tống cổ ra khỏi Cục Công An rất là tức giận.

Cái gì kêu là bảy ngày sau sẽ có kết quả?

Cái gì kêu bọn họ đừng cố gắng vô ích, dù sao hết thảy đều là uổng phí?

Một tay che trời sao? Thị cục quyền lợi thật đúng là to ghê!

Cũng may đêm qua hắn cùng Hoa Lệ đi gặp chủ nhân, bằng không dựa theo tính tình của Hoa Lệ, Cẩm Mặc cảm thấy nữ nhân này khẳng định sẽ tay không dỡ cục cảnh sát này xuống.

Tính, chủ nhân có tính toán của chủ nhân, chính mình cũng chỉ có thể dựa theo ý tứ của người mà làm.

Tâm hữu linh tê cùng Hoa Lệ đang đứng ở cạnh Sở Niệm nhìn nhau, Cẩm Mặc từ biệt, ngồi vào trong xe nghênh ngang mà đi.

“Chị dâu, chúng ta cũng trở về đi.” Đêm qua xúc động làm Hoa Lệ vốn  luôn da mặt dày có chút thẹn thùng, nhìn Sở Niệm cau mày, cô nàng lấy chìa khóa xe ra, kéo cô đến bên cạnh xe.

Như an ủi giúp cô mở cửa xe, Hoa Lệ nói: “Chị như vậy sẽ làm anh hai lo lắng.”

Thu hồi suy nghĩ, Sở Niệm vẻ mặt ngưng trọng, quay đầu lại nhìn nhìn Cục Công An, lại thở dài một tiếng gật gật đầu. “Yên tâm, chị biết nên làm như thế nào.”

Dù là trước khi bị bắt đi hay sáng nay, Thương Sùng đều lặp đi lặp lại nhiều lần dặn dò cô tự chiếu cố bản thân.

Vì không để hắn phải nhọc lòng, Sở Niệm khom lưng, ngồi vào ghế điều khiển phụ.

Chiếc Ferrari đỏ tươi dưới ánh mặt trời thu hút ánh nhìn của mọi người, Hoa Lệ ra vẻ vui vẻ làm Sở Niệm trong lòng đều khổ sở.

Cô biết Hoa Lệ lo lắng cho Thương Sùng tuyệt đối không ít hơn mình, cô nàng vui vẻ như vậy dĩ nhiên là để mình vui lên một chút.

Tất cả mọi người đều lo lắng cho mình làm Sở Niệm cảm thấy ít nhất cũng muốn vì bọn họ làm chút gì.
Bình Luận (0)
Comment