*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng dường như là hạ quyết định, Sở Niệm mở nút ‘tiếp nhận làm ăn’.
Quá nhanh quá nguy hiểm, chưa tới năm phút đã có tin nhắn báo.
Cẩn thận kiểm tra tin nhắn vài lần, Sở Niệm cầm điện thoại lên gọi theo số được cho. Sau khi chờ đợi trong giây lát, cô nghe tiếng con gái dịu dàng từ đầu dây bên kia. Sở Niệm cảm thán: Đúng là giọng của con gái mới dịu dàng ngọt ngào đến thế!
Lắc đầu khỏi nghĩ linh tinh, Sở Niệm hắng giọng để mình có vẻ ổn trọng một chút: “Xin chào, ta là chưởng quầy Sở Gia Thanh Khiết Tiểu Điếm, tên là Sở Niệm.”
“À, xin chào.” Đầu dây kia cô gái có vẻ hoảng sợ, giọng mềm mại làm người ta nghe không rõ. “Ta tên là Thích Tiểu Vi.”
Sở Niệm gật đầu, nói: “Ta nhìn thấy tin nhắn của cô, nếu tiện thì ta hy vọng chúng ta gặp nhau sớm.”
Những việc thần quái này nọ, dù văn hay chữ tốt miêu tả cụ thể thế nào cũng không bằng ngồi trước mặt đương sự nghe họ hai năm rõ mười kể rõ mọi sự tình ra.
Làm vậy mục đích cũng chỉ có 2 điều, thứ nhất là xem đối phương có nói thật không, thứ hai là để xem quỷ khí trên người đối phương thế nào để cân nhắc tình hình nghiêm trọng tới đâu rồi mới nhận việc.
Cẩn thận chèo chống đến vạn năm, tiền có nhiều đến mấy cũng phải coi còn mạng để nhận không không phải sao?
Sở Niệm nhắc tới thời gian địa điểm gặp mặt rồi, đầu dây bên kia có chút trầm mặc.
Sở Niệm cũng không thúc giục, ai chẳng có chút cảnh giác khi người lạ đề nghị gặp mặt.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một, ngay khi Sở Niệm có chút buồn ngủ tới mí mắt không chịu nổi, thì Thích Tiểu Vi lên tiếng. “Được, chút nữa ta cho tài xế qua đón cô, có chuyện gì… tới đó rồi nói.”
Sở Niệm cứng họng, quả nhiên là tác phong thiên kim đại tiểu thư a.
Trong lòng rối rắm báo lại địa chỉ nhà mình, sau khi cúp máy cô tự nhiên cảm thấy trên thế giới này kẻ có tiền… thật nhiều.
Tuy rằng cuộc sống cô bây giờ không phải lo nghĩ gì tiền bạc, nhưng cũng không phủ nhận rằng mỗi người trong lòng đôi khi cũng mong có được người cha là tỉ phú.
Thiên kim đại tiểu thư… cái này mai mốt gặp quỷ sai phải cho chút tiền nhiều hơn thôi.
Thôi, không thể làm phú nhị đại, ta nỗ lực một chút thành phú nhất đại cũng có thể.
Nằm ở trên giường Sở Niệm cong cong khóe môi, đứng dậy vào toilet, bắt đầu tắm gội thay quần áo.
Cũng không có ý định lãng phí bùa chú trước khi thành giao, nhưng để phòng hờ vẫn mang theo một đống đồ để đuổi ma nhét đầy túi.
Một giờ sau, một chiếc SUV Mercedes màu đen xuất hiện ngoài cửa.
Biển số Mộ Thành, Sở Niệm câu môi, dưới ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của tài xế ngồi vào xe.
(Mèo google cụm từ mô tả cái xe đó, thì ra con này --- một trong 5 chú SUV mắc nhất thế giới ---
)
Lái xe là một người đàn ông tầm 30-35 tuổi, nhìn cũng có chút cao ngạo. Anh ta liếc nhìn Sở Niệm qua kính chiếu hậu, vẻ chán ghét trong mắt không buồn che dấu.
Trên ghế sau Sở Niệm không phải không có nhận thấy được hắn đối chính mình địch ý, chẳng qua là một người làm tự cho mình siêu phàm mà thôi, thật không cần thiết cùng bực bội.
Trên đường cửa hàng vẫn tấp nập như thường. Người qua kẻ lại trước giờ sẽ không vì bất cứ ai mà ngừng lại.
Chạy xe hơn nửa tiếng, tới 12h trưa, xe chạy vào một khu biệt thự.
Xe dừng, Sở Niệm còn chưa kịp cởi dây an toàn đã có một cô gái trong trang phục ngừoi hầu màu trắng chạy tới, mở cửa xe cung kính hỏi:
“Là Sở Niệm tiểu thư sao?”
“Đúng vậy.”
Nhìn hầu gái trong bộ đồ này đúng là làm cho Sở Niệm kinh ngạc. Cô bắt đầu đánh giá khu biệt thự này, trong đầu tưởng tượng bộ dạng của Thích Tiểu Vi.
Thong thả xuống xe, Sở Niệm nhìn chung quanh, hỏi: “Thích tiểu thư người hiện tại là ở…”
“Vi tiểu thư từ sớm đã ở thư phòng chờ ngài.” Hầu gái vừa dẫn đường vừa cúi đầu nói.
Sở Niệm gật đầu, tuy rằng mặt ngoài không phản ứng gì, nhưng trong lòng thật là không quen cách nói chuyện này.
Căn phòng trang hoàng quả nhiên không khác tưởng tượng của cô chút nào. Kẻ có tiền thường tùy hứng, quả thật không phải là nói chơi.
Sàn cẩm thạch trắng bóng có thể phản xạ bóng người, thảm lông dê mềm mại, nhìn đã thấy không hề ít tiền.
Đồ cổ, bàn đá bày biện khắp bốn phía, màu trắng và vàng khắp nơi thể hiện sự xa hoa.
Không muốn biểu lộ dáng vẻ hâm mộ, Sở Niệm đi theo sau hầu gái bĩu môi, khép hờ mắt.
Hành lang dài phải đi mất vài phút, Sở Niệm đứng lại một bên chờ hầu gái gõ cửa. Đúng phép tắc sự gõ nhẹ ba cái, trong phòng vọng ra tiếng của Thích Tiểu Vi
“Vào đi.”
“Dạ.” Hầu gái lên tiếng, giơ tay mở ra cửa phòng, làm tư thế mời với Sở Niệm.
Sở Niệm cám ơn với cô ta rồi vào phòng, nhìn Thích Tiểu Vi đang ngồi bên đàn piano.
Không cần nói tới Thích Tiểu Vi chơi đàn hay dở thế nào, chỉ nhìn phòng của cô ta cũng làm cho Sở Niệm không khỏi kinh ngạc.
Một chiếc giường rộng màu hồng phấn bày đủ loại thú nhồi bông, một bức tranh hình Doraemon thật to treo trên tường chính giữa phòng.
Phong cách thiếu nữ màu hồng nhạt ập vào trước mặt, một mùi nước hoa ùa tới làm cho Sở Niệm có chút choáng váng.
Không phải có cô thành kiến gì với kiểu trang trí này, chỉ là thân phận nữ hán tử như cô có chút không thích ứng không khí như vậy.
Ngứa cổ, cô ho vài tiếng rồi hạ giọng nói: “Cô chắc là Thích tiểu thư rồi, ta là Sở Niệm của Sở Gia Thanh Khiết Tiểu Điếm.
Hơi có không khoẻ ho nhẹ hạ giọng nói, Sở Niệm đứng ở phòng trung ương, mở miệng nói: “Ngươi hảo thích tiểu thư, ta là Sở gia thanh khiết cửa hàng Sở Niệm.”
“Ta biết.” Đầu ngón tay trắng nõn thon dài lướt trên phím đèn trắng đen, bóng dáng Thích Tiểu Vi đạm nhiên thẳng tắp làm người ta không đoán được.
Cảm thấy dường như người ta không để ý tới mình, Sở Niệm mím môi, đi tới một chiếc ghế ngồi xuống.
Tóc đen dài che khuất một góc khuôn mặt Thích Tiểu Vi. Sở Niệm chống cằm, mông lung không biết cô ta nghĩ gì.
Khúc dương cầm nhẹ nhàng như thôi miên, huống chi Sở Niệm cả đêm qua tới giờ không hề ngủ. Cảm xúc đang căng thẳng của cô có chút thả lỏng, Sở Niệm cảm thấy đầu có chút mơ hồ, đôi mắt… có chút nặng.
Đang sắp được cùng soái ca Chu Công nắm tay nhau đi dạo phố, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, cảm giác bị người khác nhìn trộm làm Sở Niệm bừng tỉnh.
Không đổi sắc mặt đứng lên, Sở Niệm lấy hàng ma bổng trong túi ra đứng sau lưng Thích Tiểu Vi vẫn đang quay lưng về phía cô.
Hơi cau mày, Sở Niệm nói: “Thích tiểu thư cho người tới đón ta chắc không phải vì muốn chơi đàn cho ta nghe đâu nhỉ?”