Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 360

Sở Niệm còn nhớ mang máng ngày xưa khi hỏi Hoa Lệ thì cô nàng có nói đôi điều về Tuyết Nhạc. Lúc này nghe giọng điệu của Thương Sùng thì xem ra… quan hệ của bọn họ không chỉ là quan hệ ‘thông gia’

Không lên tiếng mà rũ mắt dùng tay sờ sờ mũi, Sở Niệm nói.

“Tư Đồ Nam có thể một tay che trời thu mua Hoành Thu, em nghĩ hắn cũng không ít tiền. Nếu anh làm vậy chỉ để đòi lại đồ của mình, nhưng mà Thương Sùng, như vậy cũng không phải đ ánh vào mặt hắn sao?”

Ai cũng biết đánh rắn đánh bảy tấc, Sở Niệm thấy nếu Tuyết Nhạc về lại tay Thương Sùng thì gia hỏa Tư Đồ Nam kia… chưa chắc sẽ bỏ qua.

“Ý của em, anh hiểu.” Đã giao chiến vài lần, Thương Sùng đương nhiên biết nhân lực quan hệ của Tư Đồ Nam không ít. Hắn nhìn Sở Niệm đầy thâm ý, ngửa người ra phía sau, chống tay trên giường:

“Có thể an bài như vậy, anh cũng không chỉ nhắm vào một mình hắn.”

“Gia hỏa này tốt xấu cũng đã ở Mộ Thành vài tháng rồi, mỗi lần đánh lén đều biến mất không còn tăm tích, chuyện như vậy truyền đi thật khiến người ta cười nhạo anh.”

“Lấy lại Tuyết Nhạc chỉ là việc đầu tiên anh phải làm với hắn, hơn nữa hiện tại anh càng hứng thú đi gặp thủ hạ của gã cơ.” Facebook MeoMup

“Ý anh là… cha của Tô Lực?” Sở Niệm đột nhiên mở to hai mắt, dù cô không muốn tin tưởng người nhà Tô Lực sẽ có quan hệ cùng Tư Đồ Nam, nhưng qua việc Thương Sùng bị bắt, Vương Lượng cũng từng nói rõ ràng cho cho cô biết, kẻ hạ lệnh bắt người là ai. 

“Thương Sùng, em…”

“Hoa Lệ còn đang chờ chúng ta ở dưới lầu, em mau thu thập đi, đừng làm bọn anh chờ lâu quá.” Facebook MeoMup

Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, tiếng bước chân Thương Sùng rời đi vang lên trên hành lang bên ngoài.

“Ý của em, anh hiểu.” Đã giao chiến vài lần, Thương Sùng đương nhiên biết nhân lực quan hệ của Tư Đồ Nam không ít. Hắn nhìn Sở Niệm đầy thâm ý, ngửa người ra phía sau, chống tay trên giường:

“Có thể an bài như vậy, anh cũng không chỉ nhắm vào một mình hắn.”

“Gia hỏa này tốt xấu cũng đã ở Mộ Thành vài tháng rồi, mỗi lần đánh lén đều biến mất không còn tăm tích, chuyện như vậy truyền đi thật khiến người ta cười nhạo anh.”

“Lấy lại Tuyết Nhạc chỉ là việc đầu tiên anh phải làm với hắn, hơn nữa hiện tại anh càng hứng thú đi gặp thủ hạ của gã cơ.”

“Nếu ngươi không có biện pháp thành thành thật thật ăn xong bữa cơm này, Hoa Lệ, ta cảm thấy trên lầu tương đối thích hợp cho ngươi.”

Bât thình lình bị trách cứ làm Hoa Lệ thiếu chút nữa run tay đánh rơi cái thìa, cô nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô biểu tình Thương Sùng, sau đó lại nhìn về phía Cẩm Mặc.

Một ý tưởng vô cùng ngu ngôc lóe lên trong đầu cô nàng, Hoa Lệ cũng không buồn để ý cái gì mà chui đầu xuống gầm bàn.

Bàn chân nhỏ của cô vẫn còn đang ngừng lại giữa không trung do bị chủ nhân mắng, Hoa Lệ cau mày, quả nhiên nhìn rõ bàn chân to dưới chân mình. Quần tây đen phẳng phiu không một hạt bụi, chỉ là… trên đó lưu lại mấy dấu chân màu trắng.

Nếu không phải sợ mình mở miệng ra thành pháo khai cuộc, Hoa Lệ cũng không thể nào nhịn mà im ắng không nói như vậy.

Dùng chân đá vào đôi chân dài của Cẩm Mặc, ném cho hắn một ánh mắt.

Cẩm Mặc nhìn Hoa Lệ, hắn không muốn điên cùng với nữ nhân này ngay lúc này. Hắn chậm rãi rời mắt khỏi khuôn mặt Hoa Lệ, Cẩm Mặc hít mũi sau đó lại tiếp tục an tĩnh ăn cháo.

Cháo trắng không thịt không cá, Cẩm Mặc ơi là Cẩm Mặc, sao anh có thể như vậy chứ?!

Thập phần nỗ lực muốn tạo cho chính mình vẻ ngoài hào phóng một chút, Sở Niệm nhìn thoáng qua Thương Sùng rồi đứng lên.

Dùng ánh mắt vô cùng bình đạm nhìn Thư Tiếu Nhi từ trên xuống dưới, Sở Niệm vươn tay, dùng lễ nghi mà nói

Hoa Lệ cắn muỗng. Không khí áp lực như vậy đúng là khó chịu. Cô nàng nhìn Sở Niệm đang trầm mặc không nói tiếng nào cạnh mình, sau đó lại đem đôi mắt đắm đuối nhìn Cẩm Mặc ngồi cạnh Thương Sùng.

Nếu không phải sợ mình mở miệng ra thành pháo khai cuộc, Hoa Lệ cũng không thể nào nhịn mà im ắng không nói như vậy.

“Ngay từ đầu em cũng thực tức giận, hơn một nửa là bởi vì bực bội anh và bà nội giấu diếm em, mà hơn nửa còn lại cũng là vì bản thân em vô dụng. Nếu như em đủ mạnh, bà nội cũng không cần phải bảo vệ em vất vả đến vậy. Nếu thực lực của em đủ để có thể cùng anh kề vai chiến đấu, có lẽ việc Cẩm Mặc bị thương cũng sẽ không xảy ra.”

Khi biết phía sau còn một hậu nhân Miêu gia luôn tâm tâm niệm niệm muốn giết mình, cảm giác vô lực từ trong lòng Sở Niệm bỗng bùng phát.

Bà nội cùng Thương Sùng vẫn luôn ở sau lưng, yên lặng vì cô mà xử lý hết thảy sự tình, còn bản thân mình vô dụng, vô năng, mới là điều làm cho Sở Niệm tức giận nhất.

Không nói một lời tiếp nhận vụ Thích Tiểu Vi, cô cũng chỉ muốn rèn luyện bản thân. Không phải cô muốn thể hiện gì. Tùy hứng cố chấp, có đôi khi có tác dụng làm cho cảm xúc tê liệt.
Bình Luận (0)
Comment