*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần khí mà lệ quỷ kia lưu lại, bà nội thận trọng suy xét tới việc kêu Sở Niệm tạm thời sang nhà Thương Sùng ở.
Với năng lực của Hạn Bạt thì không một con quỷ nào dám tới gần. Bà cảm thấy nếu mọi việc chưa rõ ràng thì Sở Niệm ở đó chính là nơi an toàn nhất.
Nói lên ý tưởng của mình, bà đúng là làm cho Sở Niệm nhảy dựng lên, vành tai đỏ bừng há hốc miệng. Mãi sau mói nói. “Nội à, chẳng lẽ không có cách khác sao?”
Thân nhân của mình lại bảo mình sang nhà bạn trai ở. Sở Niệm vò đầu, nghĩ sao cũng thấy nó quái quái.
Bà nội thì không thấy đơn giản như vậy mà sau khi quan sát căn nhà thật nghiêm túc, bà nói.
“Tạm thời không có biện pháp khác.”
“Còn bà thì sao? Có muốn qua đó với con không?”
Bà lắc đầu. Nếu ngay cả bà cũng đi thì tình trạng căn nhà sẽ càng phức tạp hơn, hơn nữa nếu rời đi thì bà cũng không thể tra ra được nguyên nhân.
Nhìn Sở Niệm nghiêm túc, bà kéo tay cô ngồi xuống mép giường. Khuyên răn vô cùng nghiêm khắc, như thể sau khi chia tay hai bà cháu không còn gặp nhau nữa.
“Niệm Niệm, không cần lo lắng cho nội biết không? Trước mắt chính yếu chính là bảo vệ tốt an toàn của chính mình.”
“Nội à… con không nghĩ sẽ rời đi.” Sở Niệm trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không tốt, cô nắm chặt tay bà, cau mày nói: “Dù có chuyện gì xảy ra con cũng không nghĩ tới sẽ rời đi.”
“Đừng nói ngốc nghếch như vậy.” Bà lặng lẽ thở dài. “Đây là nhà chúng ta, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Chính là…”
Sở Niệm lời nói ngập ngừng, cô nhìn bà, ánh mắt đầy lo lắng.
Bà đương nhiên biết cô lo lắng cho mình. Nhưng mà so với an toàn của bà thì an nguy của Niện Niệm mới là quan trọng nhất.
Như để dịu lại không khí căng thẳng, bà cố tình giả vờ thoải mái, tránh né ánh mắt của cô, bà rũ mắt, từ ái vỗ vỗ bàn tay Sở Niệm.
“Niệm Niệm, nghe nội nè, cùng lắm thì nội đáp ứng con, mỗi ngày đều báo bình an cho con được không?”
“Nói làm được đó nha?” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, ánh mắt ướt át nhìn về phía bà nội.
“Đây là đương nhiên.” Bà khẽ mỉm cười, ưỡn ngực bảo đảm nói.
Sở Niệm trầm mặc cắn môi dưới, tựa hồ dù đảm bảo như vậy rồi cô vẫn còn có điểm không yên tâm.
Có chút làm ra vẻ mà nghịch ngón tay mình, Sở Niệm hỏi bà: “Nhưng mà con đi… bao lâu mới có thể trở về?”
Bà nội cô cau mày, kỳ thực vấn đề này bà cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Giấu đầu lòi đuôi nghĩ ra một cái biện pháp, bà nội nói lấp lửng. “Chờ sự tình giải quyết, không phải là con liền có thể về nhà sao?”
Sở Niệm gật gật đầu, không biết vì sao lần rời nhà này cô không thấy vui vẻ chút nào.
Hai bà cháu thương lượng thời gian xuất phát hôm sau. Còn Bánh Trôi ư… đương nhiên là cũng đi theo cô như trước.
Còn hai tiếng nữa là trời sáng, Sở Niệm ngồi nói chuyệ phiếm với bà rồi ngủ gục trên sô pha lúc nào không biết.
Khi cô tỉnh dậy trên bàn ăn đã có cả một bàn thức ăn chờ cô. Bà nội bưng mâm cơm từ trong bếp ra… cảnh tượng này cô chỉ thấy được khi còn bé xíu.
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, Sở Niệm hít sâu một hơi đi vào toilet rửa mặt.
Gắp một cái bánh bao thịt trước mặt, Sở Niệm nhìn bà nội ngồi đối diện, trong lòng cảm khái vạn ngàn.