*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sách Thượng cổ từng ghi lại, Thần Thú này vốn tên là Phệ Hồn Thú, là một con thú có thân thể khổng lồ, vừa giống chó vừa giống trâu, là một sinh vật kỳ lạ.
Nó có lông tơ và tứ chi cứng như ngao khuyển, cặp mắt đỏ tươi như máu, trên trán có một cặp sừng sắc bén.
Nó nặng hơn trăm cân, chỉ rống một tiếng thôi thì vạn quỷ tại địa phủ đều thần phục. Sát khí trên người nó còn mạnh hơn ngàn vạn quỷ tiên gộp lại, tuổi tác của nó còn lớn hơn Thương Sùng vài phần.
Nếu không phải mấy ngàn năm trước chính mình may mắn cùng Minh Vương đánh cuộc, Thương Sùng phỏng chừng, hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy Tu La Thú không bị phong ấn.
Chính là bởi vì bất đồng cùng phàm vật, cho nên Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc, Sở Niệm cùng nàng bà cô đều không có nhìn ra manh mối của Bánh Trôi.
Đem thần thú mà ác quỷ nghe tên đã sợ vỡ mật biến thành như vậy, Minh Vương đại nhân à, ngươi chẳng lẽ không đau lòng sao?
Thân là Mèo yêu, thời gian tu luyện cũng như tu vi Hoa Lệ không bằng Cẩm Mặc cho nên khi Bánh Trôi gầm nhẹ thì trong nội tâm cô nàng sẽ xuất hiên cảm giác bị ‘ăn’.
Thế gian vạn vật vốn dĩ có năng lực kiềm chế lẫn nhau, đặc biệt là lực uy hiếp cùng thực lực cùng tồn tại của cường giả, đi chỗ nào cũng đều sẽ làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Rũ mắt nhìn mắt Tu La thú còn chút nghe lời đang nằm cạnh mình, Thương Sùng lần đầu tiên cảm thán, thân là kẻ ở ngoài Lục Đạo là Hạn Bạt kỳ thật cũng coi có chỗ lợi.
Xem ra gia hỏa này trí nhớ không tồi, còn nhận ra mình. Thương Sùng ra hiệu bảo Cẩm Mặc mang tới chút đồ, sau đó đút tinh phách lệ quỷ cho Bánh Trôi.
Rốt cuộc có thể ăn món mình thích, Bánh Trôi ăn no tới ợ lên, thoải mái ngoáy đuôi với Thương Sùng.
Quả nhiên sau khi linh lực bị phong ấn, nó hành động cũng thay đổi không ít. Cái gia hỏa này gió chiều nào theo chiều ấy… Thật đúng là chẳng giống chủ nhân nó chút nào.
Sau khi nghe chủ nhân nói xong, Hoa Lệ cảm giác cả người đều không ổn. “Chủ nhân, nếu người nói nó là địa phủ Tu La thú. Vậy tại sao… giờ nó thành ra thế này?”
“Rất đơn giản, bị phong ấn.” Ngồi ở một bên Cẩm Mặc ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, nữ nhân này rốt cuộc có hay không dụng tâm nghe chủ nhân nói a.
Hoa Lệ buồn bực, trừng mắt với Cẩm Mặc một cái. “Ta đương nhiên biết nó là bị phong ấn, chính là Minh Vương phong ấn nó, đến tột cùng là vì cái gì?”
Vấn đề như vậy hiển nhiên làm Thương Sùng cũng không biết trả lời như thế nào, bất đắc dĩ mà dùng ngón tay bóp cằm, sau đó mở miệng hỏi. “Tốt xấu ngươi cũng là thần thú chấp chưởng hình phạt địa phủ, hiện tại lưu lạc thành như vậy, chủ nhân của ngươi thật là nhẫn tâm.”
Người với chó đối thoại luôn vô cùng buồn cười, Hoa Lệ cũng bắt đầu hoài nghi hành động của chủ nhân mình… Bánh Trôi cũng có chút phản ứng.
“Gấu…”
Một tiếng chó sủa làm phòng khách như bay qua một đàn quạ đen, rồi lại trầm mặc.
Thật sự nhịn không được Hoa Lệ cúi đầu xuống, cô thật không thể tin được chủ nhân có lúc… kém tới vậy.
Thập phần nỗ lực làm giọng mình bình tĩnh một ít, nhưng mà hai vai run rẩy kia vẫn là triệt triệt để để bán đứng nàng. Hoa Lệ nói: “Chủ nhân ngài đừng nhụt chí, có lẽ Bánh Trôi bị phong ấn lâu rồi… Ngôn ngữ công năng cũng có khuyết tật.”
Gia hỏa này là biến tướng cười nhạo chính mình sao? Thương Sùng nhướng mày, Bánh Trôi đang ở chân hắn liền nhe răng đe dọa.
Hoa Lệ mới vừa rồi còn nín cười, trong nháy mắt ‘quéo’ hẳn, nắm chặt cánh tay Cẩm Mặc, sau đó đem giấu mặt ở sau. “Chủ nhân, Hoa Lệ biết sai rồi.”