*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thương Sùng đương nhiên vô tâm tư đi quản con chó trắng ghen tỵ kia, đôi mắt hoa đào hơi nhíu lại, tay khẽ nâng cằm Sở Niệm.
Đầu tiên là đôi môi hồng xinh xắn, hắn hôn lên nụ hôn đánh dấu.
Sau đó mới chậm rì rì nói. “Em cứ cười nói như vậy, bọn Hoa Lệ về, tới lúc đó việc Tô Lực chậm trễ thì từ có vu oan cho anh nha.”,
Đang đắm chìm ‘quay cuồng’ trong mật ngọt tình yêu Sở Niệm bừng nhớ tới chính sự.
Cô xấu hổ gãi đầu cười hắc hắc.
Thương Sùng hỏi: “Em tính toán dùng biện pháp gì tìm Tô Lực? Em thấy trên tin tức rồi đó, khu vực gần nhà hắn là không tới gần được.”
“Em đương nhiên không dùng cách như vậy đi tìm anh ấy, anh biét rõ em tót xấu cũng có chút tài năng mà.” Sở Niệm cười như con hồ ly.
Thương Sùng nín cười, thập phần phối hợp nheo mắt. “Phải không? Nói cho anh nghe chút đi.”
Sở Niệm nói cho Thương Sùng, Sở gia từ xưa liền lưu truyền rất nhiều chú thuật. Tác dụng ngoài việc đuổi quỷ hàng ma, đương nhiên đối với cuộc sống cũng có chút lợi.
Tỷ như việc người ta dùng thuật che giấu, việc Sở Niệm tìm kiếm Tô Lực sẽ lợi dụng chú Dẫn Ti (Dẫn – dẫn dắt; Ti: Tơ lụa)
Dẫn ti chú có tác dụng giúp đuổi ma nhân tìm được bất cứ ai dù không có liên hệ máu mủ với mình, cần đốt một loại nhang gọi là Dẫn Ti Hương, ghi sinh thần bát tự của người cần tìm, phối hợp cùng chú thuật là có thể tìm được.
Chuyện cũng không có gì nguy hiểm, sau khi nói chuyện, Sở Niệm và Hoa Lệ chiều đó cùng nhau đi mua Dẫn Ti Hương.
Thương Sùng nhìn cây nhang cao chừng nửa thước, sửng sốt một chút, rồi bán tín bán nghi cau mày hỏi Sở Niệm FB MeoMup: “Em mua cái này ở đâu vậy? Hơn nữa, nha đầu ơi, em chắc chắn… hữu dụng sao?”
Sở Niệm đối với nghi vấn của hắn mà vô cùng tức giận. Cô ôm chặt cây Dắt Ti Hương vào ngực như bảo bối rồi đứng dậy đi lấy túi đựng bùa chú.
“Mộ Thành này đuổi ma nhân không chỉ có mình em, chỉ cần có tiền thì có gì mà không mua được chứ? Anh đừng nhìn nó tầm thường, sau khi em dùng chu sa hóa chú xong thì anh cứ chờ mà mở rộng tầm mắt đi nha.”
Thương Sùng bị khinh bỉ rất là vô tội nhún vai, hắn có thể nói với cô là cây nhang kia ngoại trừ việc trông rất bình thường mà còn hoàn toàn không có tác dụng gì chăng?
Ném cho Bánh Trôi ánh mắt ý bảo nó ra ngoài, hắn không muốn cho chú thuật của Sở Niệm bị nó đi học xong trợ giúp cho Minh Vương.
Bánh Trôi tỏ vẻ nó muốn làm lơ gã đàn ông kia, nhưng mà so sánh thực lực còn cách xa, nó sau cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Cáu kỉnh lắc bộ lông trắng muốt, Bánh Trôi hừ lạnh rồi dùng chân đẩy cửa phòng lắc mông đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, Thương Sùng không muốn quấy rầy Sở Niệm MeoMup thi pháp nên vẫn an tĩnh ngồi trên giường.
Cây Dắt Ti Hương tỏa mùi cũng khá ổn, nhưng do thể chất đặc thù nên trong lòng hắn cứ cảm thấy bực bội.
Chờ mãi mới tới khi Sở Niệm mở mắt ra, Thương Sùng đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, mở tất cả các cánh cửa ra.
Sở Niệm có chút khó hiểu, đặt ở lá bùa màu vàng trong tay đi tới bên cạnh hắn.
“Thương Sùng, bộ mùi Dắt Ti Hương… khó chịu lắm hả?”
Thương Sùng lắc lắc đầu, hít sâu vài hơi mới cảm thấy xoang mũi thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn xoay người nhìn mấy thứ còn lại trên bàn, hắn cau mày cười nhạt hỏi:
“Em tìm thấy vị trí của Tô Lực rồi sao?”
“Uhm, tìm được rồi.”
“Ở đâu?”
Sở Niệm thở dài, trầm mặc vài giây mới mở miệng nói: “… ở phía tây, quán Mê Tình Trong Bóng Đêm (chắc là Enchanting Night quá – Mèo)