*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những việc thần quái chỉ nghe một chút cũng khiến người ta sởn tóc gáy!
Cảnh sát sở dĩ dùng nhanh nhất phương thức phong tỏa hiện trường, trong đó mục đích chính là không để cho người đoán biết rồi đồn ầm ỹ gây khủng hoảng.
Lời đồn đãi, thông thường đều đáng sợ hơn sự thật gấp ngàn lần.
Đám nhân viên bàn tán xong sợ rúm cả người, co cụm lại với nhau. Sở Niệm đứng yên cau mày, sau đó đeo túi lên đi về phía bọn họ.
“Xin chào, làm ơn cho hỏi thăm nhà vệ sinh ở đâu?” Nhà hàng ở lầu 1, mà hiện trường vụ án cũng ở đây.
Mấy người nhân viên kinh ngạc nhìn Sở Niệm, một lúc sau mới có một nữ nhân viên bước tới một bước. Cô ta lễ phép mỉm cười, biểu cảm có chút sợ hãi kỳ quái, hơi cau mày, cố gắng nói giọng thật bình thường.
“Là vầy, thưa cô, rất tiếc là toilet lầu một mấy hôm nay bảo trì.”
“Tôi…”
“Cô có thể dùng thang máy đi lên lầu hai, toilet trên đó vẫn có thể sử dụng bình thường.”
Cô gái dùng ngón tay chỉ tới chỗ cách hiện trường khoảng gần 50m, Sở Niệm cười đầy ẩn ý, sau đó nói ‘cảm ơn’ rồi đi nhanh về phía trước.
Dây bảo vệ hiện trường của cảnh sát kéo thật dài ngoài cửa toilet, hai cảnh sát trực đi qua đi lại quan sát xung quanh.
Sở Niệm biết Thương Sùng chưa về thì cô cũng không có cách nào vào khu vực hiện trường vụ án.
Nhưng mà…
Buổi sáng gặp một lần, giờ biến thành hỗ trợ… thế giới này biến hóa quá nhanh khiến hắn có chút thích ứng không kịp.
Thở dài dập thuốc, ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, Hình Nghị tức giận trừng mắt với Thương Sùng, sau đó cười cứng đờ “Sở tiểu thư, xin chào, sáng nay chúng ta đã gặp.”
[Mèo lan man: Dạ, đọc tới đây em hơi cáu máu, cái thói đâu hút thuốc xong quăng tàn ra ngoài? Các bác à, rác-phải được bỏ đúng nơi đúng chỗ nha. Mèo ở chung cư, sáng ra nhìn sàn gỗ có cả tàn thuốc tầng trên ném xuống… ta nói… phải niệm Tuôi Hem Thấy Tuôi Hem Thấy hết chục lần, mới hạ hỏa!!!]
“Xin chào anh đội trưởng, cảm ơn anh đã đồng ý tới hỗ trợ bọn tôi.” Sở Niệm ở đầu dây cười, tảng đá trong lòng rốt cuộc buông xuống.
“Nào có, lần này là bọn tôi làm phiền các vị…” nói chuyện khách sáo khiến Hình Nghị xuất thân từ đặc cảnh có chút xấu hổ. Hắn dường như khó xử mà gãi đầu, sau đó nhìn Thương Sùng.
Khó xử quá khó xử quá, tiểu nhị, mau nói đỡ một câu xem nào.
Hình Nghị tránh né làm Thương Sùng không nhịn được mà khẽ cười. Hắn sờ sờ chóp mũi, ngừng xe lại.
“Nha đầu, bọn anh về tới khách sạn rồi. Em đang ở đâu?”
“Em đang ở sảnh lầu 1, anh vừa vào là sẽ thấy em.” Sở Niệm khẽ động ngón tay, nở nụ cười dịu dàng.
Đem điện thoại thả vào trong túi, cô cột lại đuôi tóc, sửa quần áo trên người rồi ra tới cửa vẫy tay với Thương Sùng và Hình Nghị.