Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 447

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các bạn cân nhắc có đọc chương này không nha, vì sẽ khá ảm ảnh cho các bạn sau này đó...

Có người lo lắng cho an nguy của mình, Hình Nghị hắn cũng nhất định bảo vệ bọn họ chu toàn!

Không quan tâm tới quỷ quái gì, Hình Nghị nheo mắt, cùng lắm thì sau này không bao giờ xem phim kinh dị nữa.

Mắt cảm thấy nóng rực khoảng một phút, Hình Nghị mở to mắt nhưng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây ngẩn cả người.

Hắn hỏi Sở Niệm: “Cô khẳng định nước mắt trâu của cô không có vấn đề gì chứ?”

Sở Niệm khó hiểu, buồn bực chớp chớp mắt. “Có ý gì?”

Hình Nghị nói: “trên TV không phải nói bôi nước mắt trâu vào sẽ thấy quỷ hồn sao? Sao bôi xong tôi vẫn chỉ thấy hai người sống các người thôi?” 

“…” Sở Niệm cạn lời. Cô chỉ có thể nói gã này đúng là ngốc tới mức thiên chân!

Bất đắc dĩ thở dài, Sở Niệm liếc Hình Nghị, sau đó lấy ra hai lá bùa đi tới trước mặt hắn.

“Anh không thấy quỷ là bình thường hiểu chưa? Có hai người chúng tôi ở đây, anh tưởng đám lệ quỷ đó bị ngốc hết sao?”

“Thế thì sao?”  Hình Nghị tỏ vẻ không hiểu.

“Đem hai lá bùa này để trong người, một lá để áp chế cương khí trên người, tấm còn lại để bảo vệ tính mạng anh.”

Hình Nghị sửng sốt, đem hai lá bùa nhét vào túi áo ngực. “… rồi giờ sao?”

“Rồi từ bây giờ thì im lặng.: Sở Niệm hít một hơi thật sâu, nở nụ cười có chút uy hiếp. “Bằng không chút nữa tôi lên cơn động kinh đánh anh thì đừng có mà trách tôi.”

… Vô, sỉ!

Dù gì mình cũng đang là cùng chiến tuyến, nha đầu này lại không chừa cho Hình Nghị hắn chút nào meomupặt mũi!

Thẹn quá hóa giận. Hình Nghị hừ mũi, mím môi đi đến cạnh bên cửa sổ hút thuốc.

Không khí có chút ngại ngùng, đáng tiếc… Thương Sùng ngồi trên giường cũng không nghĩ ra khuyên bảo hắn thế nào.

Cách nói chuyện của Sở Niệm có lẽ khiến những ai không quen cô cảm thấy bực bội, chỉ có Thương Sùng hiểu rõ, Sở Niệm không cho Hình Nghị hỏi quá nhiều thật ra chỉ vì muốn tốt cho hắn mà thôi.

Biết quá  nhiều chuyện về quỷ hồn sẽ tạo ra những ảnh hưởng không cần thiết càng lớn. Hình Nghị chỉ là một người bình thường, những chuyện như vậy chỉ cần gặp một lần trong đời là đủ rồi.

Còn nửa tiếng nữa là tới 11 giờ, bọn họ phân chia công việc thật hoàn hảo, đảm bảo không có gì phát sinh ngoài kế hoạch.

Hôm nay, tiêu diệt lệ quỷ mới là mục tiêu chung của bọn họ.



11 giờ đêm. Ngoài trời tối đen như mực.

Khách sạn to như vậy nhưng trong đại sảnh không có một tiếng động. Tiếng tí tách từ đâu vọng lại, là tiếng đồng hồ… hay là ở đâu nước nhỏ giọt?!

Hít sâu một hơi, tim Hình Nghị đập thùm thụp!

Trong phòng, khi Sở Niệm phân công việc cho mình, hóa ra lại muốn mình làm mồi trước mặt lệ quỷ… Hai người kia bộ đầu có vấn đề sao?!

Không phải nói sẽ bảo vệ tốt an toàn cho mình sao? Không phải nói mình chỉ cần hỗ trợ một chút thôi sao?

Hình Nghị cảm thán, khóc không ra nước mắt.

Cảm giác được bên người có người dùng khuỷu tay chọc hắn, Hình Nghị giả ngu, tiếp tục ngồi xổm tại chỗ.

“Anh còn đang đợi cái gì? Mau đi ra ngoài!” Sở Niệm hạ giọng, thiếu điều lấy chân đạp hắn ra ngoài.

Hình Nghị bĩu môi, không để ý tới, nhích người qua một bên.

Hành động của hắn khiến Sở Niệm xém nữa ngây ngốc tại chỗ, cô hơi cau mày, nói mấy lời vô cùng thấm thía với hắn.

“Tôi biết, kế hoạch của tôi như vậy khiến anh suy nghĩ nhiều, nhưng màa Hình Nghị à, trong ba chúng ta chỉ có anh mới có thể dụ thứ kia ra thôi.”

“Vì sao?” Hình Nghị rầu rĩ. “Vì mấy người là đuổi ma nhân cái gì đó hả?”

“Ừ.” Sở Niệm thẳng thắn đáp. “Bởi vì trên người tôi và Thương Sùng có khí không thể áp chế, nên chúng ta mới yêu cầu anh đi xung phong. Hình Nghị, anh tin tôi đi, tôi không để anh xảy ra chuyện gì đâu.” MeoMup

Sở Niệm thành khẩn nói khiến trong lòng Hình Nghị chùng xuốg, hắn trầm mặc, thở dài rồi đứng lên nhìn về phía Sở Niệm cùng Thương Sùng nói:

“Chắc chắn, chỉ cần tôi vào trong toilet kia thôi phải không? Trước 12h các người sẽ có kết quả phải không?” 

“Đúng vậy, ta bảo đảm.”

“Được rồi, tôi đã biết.”

Nhìn Hình Nghị bước ra phía đại sảnh, Sở Niệm trong lòng cảm thấy thật phức tạp. Không được để hắn xảy ra chuyện, đây là điều mà cô hạ lời thề trong lòng mình.

Kiên trì nha đội trưởng, nhớ kỹ lời tôi dặn anh lúc trước.



Trong đại sảnh yên tĩnh lúc này chỉ có một mình Hình Nghị. Hắn có thể cảm giác được có người đang quan sát hắn từ phía sau. Nhưng mà, không thể quay đầu lại, đây là việc đầu tiên mà Sở Niệm luôn cảnh cáo chính mình.

Hắn biết, vì tác dụng của bùa chú nên hiện tại trước mặt quỷ hồn thì hắn là một có dương khí vô cùng yếu. Không có âm khí trời sinh của nữ nhân, khí như vậy ắt hẳn có thể hấp dẫn thứ kia.

Không chút hoang mang chậm rãi hướng tới phòng vệ sinh kia, Hình Nghị giương mắt nhìn đồng hồ treo ở quầy lễ tân, khom người chui qua dây cảnh báo của cảnh sát.

Tay nắm cửa buồng vệ sinh có chút lạnh, tiếng cửa phòng bị đẩy ra nghe thật chói tai.

Không có đèn, không có ánh trăng.

Xuyên qua bóng tối, Hình Nghị chỉ thấy một hành lang dài với các phòng vệ sinh, gió lạnh như có như không thổi tới.

Thật đúng là có chút âm trầm……

Hình Nghị nhịn không được run lên, sau lưng nổi da gà. Theo đúng kế hoạch, tiếp theo hắn phải đi đến gương trước mặt rửa tay. MeoMup

Không biết có phải do nơi này quá tối không, Hình Nghị nhìn mình trong gương thấy kinh ngạc mở to hai mắt.

Vẫn là diện mạo của mình, nhưng sắc mặt --- sao lại tái nhợt y như người chết?!



Bệnh nguy kịch, thật đúng là cùng quỷ không có gì khác biệt.

Tự giễu khẽ hạ khóe môi, Hình Nghị mở vòi nước, bắt đầu rửa tay.

Hắn hừ hừ trong miệng giai điệu gì đó, Sở Niệm có nói, đây là cách duy nhất khiến dương khí lộ ra.

Kiên nhẫn nào, lại kiên nhẫn một chút.

Cũng không biết đã chà tay bao lâu, thấy xung quanh vẫn chẳng có động tĩnh gì, Hình Nghị chậm rãi nâng đầu lên.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ khi ngẩng đầu lên sẽ thấy tình tiết như trong phim kinh dị.

Nhưng mà…

Ngoài ý muốn, hắn thấy trong gương ngoại trừ hắn… chẳng có cái gì!

“Chẳng lẽ làm sai gì sao? Hay là thứ kia đã biết mình là mồi nhử?!”

Hình Nghị bị ý nghĩ này khiến trong lòng thấy bất an. Hắn dùng hết sức lực nắm chặt tay, cau mày trước gương…

Bình Luận (0)
Comment