[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 66

{ = Krist = }

Nhức hông, huhuhuhu!

Mặc dù hồi sáng sớm Abo đã đưa đi ngâm nước ấm rồi vậy mà. Bình thường tôi chưa từng nhức mỗi khi quan hệ với nhau. Cơ thể tôi mạnh khỏe sẵn rồi, ngoại trừ lần đầu bị bỏ thuốc, lần đó cơ thể bị lao lực dữ dội tới mức không dừng lại được.

"Ưmmm...". Không tới mức đau tới nỗi không cử động được, nhưng mà cực kỳ nhức mỏi. Mỏi tới mức khi thức giấc, vẫn chưa kịp mở mắt thì đã phải kêu lên thành tiếng rồi.

"Bị gì vậy?". Giọng dịu dàng, lịch lãm theo phong cách vị bác sĩ trộn lẫn với sự lo lắng. Chỉ vừa mở mắt thì đã thấy sắc mặt giống với giọng điệu.

"Không có gì, chỉ mỏi thôi.". Và cũng hơi rát rát chỗ đó một chút nữa.

"Mỏi lắm sao? Có đau không? Anh đo nhiệt độ cho hồi sáng, không có bị sốt.". Anh ấy đặt tay áp lên trán lần nữa. Sự mát lạnh của bàn tay làm cho tôi cảm thấy tươi tỉnh.

Tôi đặt tay bản thân đè lên bàn tay lớn, mỉm cười nhẹ một cách vừa ý.

"Mát lạnh ghê.". Chứng nghiện da lạnh đó mà. Khi đi ngủ hay thức dậy, nếu đem mặt cọ cọ với cái gì đó lạnh lạnh thì cực kỳ phê.

Khi có được bàn tay to to của Abo chạm lên như vậy, tôi liền kéo bàn tay đó vuốt hết cả mặt, đặt lên khắp người. Không đủ hài lòng thì liền vùi gò má vào vai của Abo mà lúc này không có mặc áo ngủ, chỉ mặc mỗi cái quần dài. Thế nên tôi đem gò má cọ vào khắp làn da lạnh ngắt lộ ra khỏi cái mền.

"Đúng là nũng nịu quá mà.". Anh ấy bật cười một chút. Đó là chuyện thường tình khi thức giấc của chúng tôi sẵn rồi, việc Abo nằm yên và để cho tôi làm nũng như vậy.

Ý nói nếu anh ấy về nhà ngủ nhé. Người làm bác sĩ bận muốn chết, không về nhà 2-3 đêm là chuyện bình thường. Cũng may là còn gửi tin nhắn hay gọi điện suốt để báo rằng về hay không về. Nếu gấp quá có ca khẩn cấp thì sẽ gửi tin nhắn ngắn gọn chính tả nửa đúng nửa sai tới, thế là tôi biết ngay rằng cho tới khi nhận được tin nhắn mới thì tôi sẽ không liên lạc với anh ấy được.

Nghề bác sĩ cực nhỉ, nhưng mà Abo chưa từng than vãn câu nào. Tôi biết anh ấy yêu nghề này, không phải làm chỉ vì là việc kinh doanh của gia đình.

"Thì làm nũng với anh mà.". Tôi gắng gượng lật người về phía anh ấy, lén giấu khuôn mặt nhăn nhó bởi sự đau nhức lúc vùi mặt vào lồng ngực rộng.

Không muốn anh ấy lo lắng. Hôm nay anh ấy rủ đi hẹn hò nữa. Nếu biết rằng tôi đau nhức thì chắc sẽ ép uống thuốc nằm ngủ ở nhà và sẽ uổng mất một ngày nghỉ. Ngày mai lại phải làm nữa chứ.

"Nhưng mà có làm nũng nhiều hơn bình thường không đó?"

"Đâu có. Hôm nay định dẫn đi đâu vậy?". Tôi ngước mặt lên nhìn chủ nhân vòng tay ấm áp.

Đổi chủ đề thôi, trước khi bị bắt gặp.

Nếu tắm nước ấm thêm lần nữa chắc sẽ đỡ hơn... chắc vậy?

"Đi ăn trưa ở ngoài vậy, rồi hẳn đi xem phim, thấy được không? Gϊếŧ thời gian buổi chiều rồi anh sẽ dẫn đi một chỗ.". Abo đặt tay lên mái tóc của tôi và chơi đùa tóc tôi trong lúc nói chuyện với nhau. Anh ấy thường hay làm như vậy sẵn rồi. Khi có người xoa đầu thì cảm thấy đã lắm đó, hiểu cảm giác của mèo liền luôn.

Mà... ăn trưa hả?

"Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Sắp 12 giờ trưa rồi."

"Chết! Nằm ngủ trễ tới như vậy luôn hả?". Từ lúc đi thực tập thì tôi đã quen với việc dậy sớm rồi. Đã lâu rồi không dậy buổi trưa.

"Thì mãi tới lúc được ngủ thì cũng đã gần sáng rồi. Hôm nay ngày nghỉ, không cần gấp đâu. Muốn ngủ tiếp thêm chút không?"

"Không sao, không sao. Anh đói rồi chứ gì? Bình thường chúng ta phải ăn sáng mà. Anh đi tắm rửa thay đồ đi, để còn cùng nhau đi."

"Em có định tắm trước không? Anh tắm sau cũng được."

Không được đâu, Abo. Lỡ mà đứng dậy cho thấy bây giờ thì anh biết là em đang đau mất. Tốt nhất là cho anh ấy đi tắm trước rồi tôi mới thử dậy xem, cử động một chút có thể sẽ đỡ hơn.

"Abo tắm trước đi. Em định đi ra uống nước một chút. Khát nước quá."

"Cần anh đi lấy giùm không?"

"Không cần chăm sóc tốt tới như vậy đâu. Sợ không được bầu làm người chồng quốc dân hay sao? Đi tắm đi. Em tự đi lấy cũng được.". Tôi cười ngọt lấy lòng, nhanh chóng đẩy anh ấy xuống giường. Abo bật cười một chút trước khi chịu cầm lấy khăn lau minh đi vào trong phòng tắm.

"Hức". Tôi nén tiếng nức sau khi cử động người để đứng dậy. Mông chỉ vừa chạm vào nệm ngủ thì đã thấy muốn chết rồi. Nhức mỏi hết cả lên. Ai đã từng vận động nặng rồi nhức mỏi cơ nào? Y như vậy luôn.

Sau khi gượng ép bản thân đứng dậy thành công và tốn thời gian tận 1 phút so với bình thường là 1 giây thì tôi đã có thể đứng trên đôi chân của mình rồi. Yeah, yeah, yeah! Đốt pháo hoa!

Nó không có kết thúc ở đó đâu. Tôi từ từ bước từng bước, mỗi bước đều làm rát phần phía sau giữa 2 chân. Tối qua chơi tư thế khó chứ gì, tên bác sĩ dâm dê. Lúc đó mù quáng sợ anh ấy nản nên không dám cản đó mà. Và rồi mới kết thúc ở cái tư thế bước đi lạ lùng đây này.

Tôi đi ra khỏi phòng ngủ về phía phòng khách, tốn thời gian gần 4 phút. Không thể chậm hơn như vậy được nữa. Một hồi người trong phòng tắm đi ra bắt được thì tiêu. Bây giờ đã bắt đầu gượng đi được như bình thường nhưng hơi chậm một chút. Đi ra đây là vì định kiếm thuốc giảm đau, phòng khi nó đỡ hơn. Phòng này không có tủ thuốc gia đình như nhà người ta, bởi vì Abo là bác sĩ, anh ấy có túi bác sĩ đựng dụng cụ y tế loại đem theo được, có thể gọi là bệnh viện di động.

Sau khi lục lọi túi bác sĩ của Abo và có được 2 viên thuốc thì tôi liền trút vào miệng, theo sau đó là nước uống, nhanh chóng dọn dẹp túi vào chỗ cũ.

Cái túi này có lịch sử đó chứ không phải giỡn. Anh ấy giữ nó kỹ còn hơn cái gì nữa. Khi tôi không khỏe cũng không đụng chạm vào được, phải nói và xin anh ấy lấy giùm. Không biết là sợ tôi lấy kim tiêm ra chơi hay sao nữa.

"Krist". Tiếng Abo gọi vang lên từ trong phòng ngủ, chắc là đã tắm xong rồi. Tôi nhanh chóng đẩy túi vào chỗ cũ, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ, mà không kịp nhìn thấy cái túi đã ở trên kệ gọn gàng chưa, sau đó bước đi thật nhanh, làm vẻ mặt bình tĩnh kiềm nén cơn đau nhức và quay về phòng ngủ.

"Sao? Abo gọi em hả?"

"Ừ, anh thấy Krist không có ở trong phòng đó mà. Đi tắm đi, rồi còn đi ăn cơm cùng nhau.". Abo lau tóc đi tới dừng lại trước mặt. Lồng ngực rộng lực lưỡng làm cho tôi liếc nhìn một cách quên mình.

Có vết cào đỏ đỏ hơi dài một chút làm tăng thêm vẻ sεメy. Còn là ai làm được chứ nếu không phải tôi. Mắc cỡ ~~~!

"Sao lại nhìn anh rồi đỏ mặt vậy? Lại nghĩ cái gì bậy bạ nữa chứ gì."

"Đ... Đâu có. Tới ngồi đi, để em lau tóc cho.". Đó là việc thường lệ phải làm theo thói quen, giống như việc anh ấy đi ngủ cho tôi làm nũng rồi vuốt tóc tôi lên chơi chơi nữa.

Khi ráo ráo rồi thì tôi liền lấy khăn lau mình đi cất giùm và đi vào trong tắm. Sau khi được tắm nước ấm giúp xoa dịu bớt sự mệt mỏi thì tôi liền cảm thấy đỡ hơn một chút, tới mức dám gượng ép bản thân cử động giống như không có gì xảy ra.

******************************* 

Chúng tôi đi tới trung tâm mua sắm cỡ lớn không xa penthouse cho lắm. Ưu điểm của penthouse giá tiền cao ngất là gần mọi thứ, ngay cả trạm xe điện còn ở trước căn hộ của tôi nữa là. Lái xe chỉ tốn có 20 phút, đây là đã tính kẹt xe rồi đó.

"Muốn ăn gì nào?". Abo đi sánh đôi với tôi. Trên đường chúng tôi nhìn các quán ăn nữa. Tôi phải tăng tốc bước chân để cho kịp người bên cạnh, cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Lúc bình thường tôi có thể đi với anh ấy không thành vấn đề, nhưng đối với bây giờ, anh ấy đi hơi nhanh một chút.

"Ưmmm... món Thái không? Anh thích mà.". Tôi giả vờ đi nhìn này nhịn nọ để giảm tốc độ lại. Abo nhướng mày ngạc nhiên một chút nhưng vẫn chịu giảm nhịp độ xuống.

"Ăn cái gì đó ấm ấm không? Để em có thể thấy thoải mái thân người."

"Hửm? Lúc nãy anh nói gì đó?"

"Thì em có vẻ mệt mệt. Ăn cái gì đó ấm ấm để cho cảm thấy đỡ hơn."

"À...". Tưởng là biết rồi nữa chứ. Chắc không biết đâu. Nếu biết thì chắc đã ép tôi về phòng rồi. "Vậy anh chọn đi, em ăn gì cũng được."

Cuối cùng thì chúng tôi vào quán Trung Hoa gọi mấy hộp Dim Sum và tôi muốn ăn hoành thánh tôm cùng nước súp nóng hổi nữa, phòng khi có thể cảm thấy thoải mái thân người hơn giống như Abo nói.

"Krist". Trong khi đợi món ăn, Abo gọi tên tôi lần nữa. Tôi quay qua mỉm cười đáp lại, nghĩ rằng chắc anh ấy muốn nói cái gì đó, nhưng sắc mặt nghiêm túc tới nỗi tôi phải cất điện thoại đang chat với Tonnam về chuyện tối qua, bỏ vào túi rồi ra vẻ nghiêm túc theo.

"Sao? Tại em hơi lo cho thằng Ton một chút, không chơi điện thoại nữa cũng được.". Hay là anh ấy không thích việc tôi chơi điện thoại và không thèm để ý anh ấy?

"Không phải như vậy. Nói thẳng với anh đi, em có không khỏe không?"

"...Đ... Đâu có đâu anh. Em khỏe re. Nghĩ sao vậy?"

"Vậy sao? Chắc là anh tự mình tưởng tượng nhỉ khi mà túi bác sĩ của anh nó bị dịch chuyển khỏi vị trí cũ.". Trời! Thấy hồi nào vậy? Đừng nói là lúc tôi đi tắm rồi Abo ra ngồi đợi ở phòng khách nhé. Tưởng đâu không để ý nữa chứ. Quên mất rằng đây là vị bác sĩ nề nếp, mọi thứ phải chuẩn, đặc biệt là cái túi yêu dấu siêu giữ kỹ đó.

"Chuyện là... em... ơ... À, lúc đi ra uống nước, em đụng trúng làm nó rớt rồi cất lại không kỹ, sợ anh la nên không có nói. Cái túi đó anh giữ kỹ muốn chết, ai mà dám đụng."

"Anh không có giữ kỹ cái gì bằng em đâu. Anh không muốn em đụng bởi vì một số dụng cụ phải qua sự sát trùng. Nếu em cầm không đúng cách, anh không biết rồi đem đi chữa trị cho người khác thì sẽ lớn chuyện."

Đúng rồi nhỉ, tôi quên nghĩ tới chuyện này. Anh ấy không có giữ kỹ, chỉ là lo lắng sự an toàn của bệnh nhân thôi.

"Anh biết không? Nếu em là ba của anh, chắc em sẽ tự hào về anh dữ lắm.". Tôi thấy anh ấy làm việc nặng chưa từng than vãn lần nào. Tôi càng được thực tập với anh ấy thì càng biết rằng Abo giỏi tới mức nào. Việc bệnh viện to lớn được tới như vậy đều do một tay anh ấy (khoảng thời gian của người khoe chồng).

Abo nghẹn lời một lúc trước khi mỉm cười với tôi bằng ánh mắt rất là dịu dàng.

"Cảm ơn nhé, Krist.". Và rồi đổi thành ánh mắt gian manh tiếp. Cái tên bác sĩ bipolar! "Dù không được làm ba thì cũng có thể tự hào về anh mà, với tư cách làm vợ đó."

"Lại ghẹo nữa. Xí!". Tôi đổi chủ đề, trốn đi lấy đũa chọt vào hoành thánh cua rồi nhét vào miệng. "Hey, ngon ta! Ăn đi, Abo. Cực kỳ ngon luôn."

Tôi gắp miếng hoành thánh khác đưa tới miệng anh ấy. Thịt hoành thánh mùi vị vừa đủ, nảy tưng tưng luôn. Còn phần bột gói quanh thì không nhão, không nát. Cực kỳ ngon.

"Ưmm...". Abo há miệng nhận lấy hoành thánh từ đũa của tôi, nhai với sắc mặt phê phê.

"Hừ hừ, ngon chứ gì? Ăn nữa không?"

"Ăn". Tôi đút nữa chứ sao. Anh ấy nói là ăn mà.

"Quán này được đó. Hôm sau rủ mẹ tới ăn đi thì hơn. Mẹ em thích món Hoa lắm luôn, anh biết không?". Tôi đút Abo miếng nữa, gấp vào miệng của mình miếng khác, dùng cùng một đôi đũa một cách quên mình trước khi nhìn quanh quán để xem bầu không khí.

"Để ý thấy lần nào hẹn nhau, ở quán lúc nào cũng đều có món Hoa."

"Hahaha, đúng đó. Để lần sau hẹn bàn chuyện đính hôn thì chúng ta tới quán này nhé, Abo."

"Ừ... Xin miếng nữa đi, bé ngoan."

Ờm... Dường như tôi mới nhận ra rằng bản thân đang làm gì.

Tôi đút Abo giữa quán ăn trong trung tâm mua sắm. Người ta nhìn quá trời luôn.

"Tự ăn được rồi. Đũa anh cũng có, tay anh cũng có.". Mặt nóng hổi luôn.

"Hừ hừ, nhưng khi bé ngoan đút cho, nó ngon hơn mà."

"Kh... Không chịu. Đông người. Em xấu hổ."

"Lúc nãy đâu thấy xấu hổ đâu."

"Thì tại quên mà. Đủ rồi, đừng chọc em chứ. Anh cũng biết là em mắc cỡ mà."

"Hừ hừ". Abo chịu cầm đũa của mình lên, gắp một miếng há cảo lên miệng mình, thổi nhẹ để bớt độ nóng, sau đó thì đưa miếng há cảo đó...

...tới miệng tôi.

"Ăn đi nào. Cái này ngon đó."

"......"

"Có thể em xấu hổ khi mà đút cho anh, nhưng anh không có xấu hổ khi mà được đút cho em đâu."

*Bùmmmmm*

Nghe thấy tiếng mặt tôi phát nổ không??

"Đ... Đồ bác sĩ khùng!". Tôi đứng vụt dậy khỏi bàn ngay lập tức. Điên khùng cực kỳ! Tại sao phải làm ra cái dáng vẻ đáng xấu hổ đó giữa chốn đông người chứ. Đút đút cái gì. Cứ như con gái.

"Đi đâu vậy? Đi cẩn thận chứ."

"Đi vệ sinh. Đừng có đi theo đó.". Tôi nói bằng giọng giận dỗi rồi bỏ đi về phía nhà vệ sinh ngay lập tức.

"Đồ bác sĩ khùng! Cứ thích làm cho xấu hổ trước mặt người khác thật mà.". Tôi càm ràm với chính mình sau khi đi ra khỏi quán. Không hề muốn đi vệ sinh chút nào, chỉ muốn tránh mặt Abo một lúc mà thôi. Mặt tôi đỏ lắm chắc luôn.

*Phịch*

"Ối!"

"Xin lỗi, có đau không?"

Giọng người con trai mà tôi va vào nói lên một cách lịch sự. Thật ra cũng không đau đâu nếu tôi không bị đau trước đó sẵn rồi. Va chạm lúc nãy làm chấn động cả người, nhức hết cả lên, đặc biệt là phần mông, huhuhu.

"Không đau... Ủa? Anh Pae!"

"Krist hả? Tại sao lần nào chúng ta cũng phải đi va vào nhau hết vậy ta? Hahahaha!"

"Tình cờ quá mức rồi. Hahahaha!". Cười qua thì cười lại chứ sao. Thật ra nếu nghĩ kỹ thì tôi lúc nào cũng va vào anh Pae hết nhỉ?

"Tình cờ Trái Đất tròn hay là định mệnh nhỉ?". Giọng anh Pae chọc ghẹo một cách vui vẻ.

"Tên phim hả? Đúng cổ luôn. Hahaha!"

"Tới làm gì ở trung tâm mua sắm vậy? Hẹn hò với gái hả?"

"Không có, không có. Không có đi với gái. Đi với con của bạn ba, tới ăn cơm. Còn anh thì sao? Làm gì ở đây? Cúp việc hả?". Thằng cha Pae là quản lý bộ phận tổ chức tiệc ở khách sạn mà tôi sắp tổ chức lễ đính hôn đó. Hôm nay là ngày nghỉ, tôi chỉ ghẹo vậy thôi.

"Ngày nghỉ mà. Rồi hôm qua Tonnam ra sao rồi?"

"Cũng ok. Nó làm lành với thằng Jins rồi. Còn anh Tar thì sao? Anh có nói chuyện với anh ấy chưa? Em gọi điện không thấy bắt máy, cũng đang lo."

"Thằng Tar hả? Không ok cho lắm. Anh định ghé qua chỗ nó đây, nhưng tới đây mua đồ trước đã."

"Vậy hả? Vậy đi ăn cơm cùng không? Em ăn ở quán bên kia đó.". Tôi chỉ tay về phía quán Dim Sum cách đây không xa.

"Đi với người khác mà không phải sao? Không sao đâu, anh ngại. Để lần sau rủ đi hẹn hò luôn vậy. Hahaha!"

"Muốn hẹn hò với em thì phải hẹn với thư ký đó. Không biết có trống lịch không. Hihi!"

"Ừa, chàng casanova. Chừng nào mới tới lượt của anh để đeo đuổi em cho rồi nhỉ? Hừ hừ.". Anh Pae đưa tay lên vò đầu tôi một cách cưng chiều. Có phải chúng tôi thân nhau hơn trước không vậy? Có vụ vò đầu nữa chứ.

"Còn chừng 10 lượt nữa, nếu anh đợi nổi nhé.". Tôi nhướng mày ghẹo gan lại.

"Hửm?". Bàn tay lớn khựng lại ở trên đầu tôi khi ánh mắt anh Pae nhìn xuống phần cổ. Khuôn mặt tốt bụng cùng ánh mắt dịu dàng đổi thành sự thắc mắc.

"Gì vậy anh?"

"Em... nên cài nút lại một chút.". Anh Pae đưa tay tới cài nút áo trên cùng chỗ cái cổ giùm. Tôi lại càng ngơ ngác hơn.

"Tại sao vậy? Nóng lắm đó. Không cài đâu, cởi ra."

"Haizzz, ganh tỵ với cô gái đó thật mà."

"Anh bị cái gì vậy? Rốt cuộc anh cài nút áo cho em làm gì vậy?"

Anh Pae cười buồn một chút, di chuyển khuôn mặt tới thì thầm bên tai cho một mình tôi nghe thấy. Lời nói làm cho mặt tôi nóng hổi luôn.

"Em có vết đánh dấu đầy cổ luôn đó Krist. Không nhận ra sao?"

"Chết tiệt!". Tôi nhanh chóng lùi ra, tay nắm chặt cổ áo. Anh Pae bật cười một chút, nhưng ánh mắt không còn vui tươi như trước nữa.

"Cái đồ bác sĩ khùng!". Quay về rồi sẽ mắng cho. Ngoài việc thích làm cho tôi xấu hổ ra, lại còn thích đánh dấu khoe thiên hạ nữa.

"Bác sĩ? Người yêu em là bác sĩ hả? Chắc là đẹp ưa nhìn lắm nhỉ?"

"Hờ hờ, không ưa nhìn đâu, ưa đạp thì đúng hơn."

"Coi chừng đó.". Anh Pae cốc đầu tôi một cái. Đau một chút, chắc là đánh kiểu không nghiêm túc. "Với tư cách đàn anh, anh chưa từng dạy cho em cư xử không ga lăng với phụ nữ."

"Hehehe, xin lỗi ạ.". Tôi giả vờ tí tởn, không dám nói rằng đó không phải con gái. Tên Abo là người đàn ông đô con thì đúng hơn, xí.

"Vậy anh đi trước nhé. Để gặp lại sau nhé. À, anh vẫn đợi em đó. Chừng nào chia tay với người ta rồi thì đừng quên nhớ tới anh đó."

"Hahahaha! Được ạ. Sẽ nghĩ tới anh đầu tiên luôn. Xin chào anh Pae!". Tôi chọc lại chơi chơi rồi tách ra với anh Pae tại chỗ đó, quay người về quán, đi tính sổ tên bác sĩ dâm dê thì hơn.

Vì tội làm cho tôi mất mặt trước mặt đàn anh. Tôi sẽ trả đũa cỡ 10 vết cho xấu hổ cỡ như nhau luôn.

"Tại sao lại xị mặt vậy? Phòng vệ sinh đông người hả?". Khi về ngồi lại, tên bác sĩ dâm dê liền hỏi bằng sắc mặt lo lắng. Nhưng không đâu, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng mềm lòng.

"Abo làm cho em mất mặt đó, có biết không?"

"Anh đã làm gì, bé ngoan? Chuyện anh đút cho em hả? Giận sao?"

"Đừng có bày đặt ngây thơ. Cổ em có vết nhiều tới như vậy, tại sao lại không nói cho nhau nghe một tiếng chứ? Cứ để cho em đi khoe thiên hạ biết bao lâu."

"À...". Cái tên bác sĩ dâm dễ thay đổi sắc mặt ngây thơ thành gian manh ngây lập tức. Tưởng là không biết tỏng hay sao?

"Cố tình tuyên bố cho người khác biết sao? Anh đúng là gian."

"Anh không có cố ý. Anh cứ mãi lo lắng cho em. Thấy em lấy túi bác sĩ ra, tưởng rằng em bị bệnh, không kịp để ý rằng vết nhiều tới như vậy. À không, anh để ý, nhưng mà anh đã quen mắt rồi, không kịp nghĩ rằng người ta sẽ nhìn em nhiều."

"Abo cứ! Anh khóa trên của em ghẹo không ngừng luôn. Em không biết nên đem cái mặt để ở đâu nữa.". Tôi cúi mặt xuống vùi mặt vào bàn tay của mình. Diễn sâu để cho cảm thấy ăn năn không kịp luôn cho xem.

"Anh khóa trên?"

"Lúc nãy đi vệ sinh, gặp đàn anh cùng uống rượu hôm qua, người mà đã chở em về phòng đó. Anh ấy thấy vết trên cổ, chọc quá trời luôn. Làm sao em dám nhìn mặt anh Pae nữa đây.". Chỉ mới nãy thôi thì đã mắc cỡ lắm rồi.

"Hừ hừ"

"Đừng có mà cười.". Ngoài việc cười ra, Abo lại còn làm vẻ mặt không ăn năn nữa chứ.

"Thì cứ để ở trên cổ chứ sao. Hay là nếu bé ngoan xấu hổ quá thì vùi vào ngực anh cũng được đó. Ngực bác sĩ ấm lắm, chưa từng nghe thấy sao?"

"Chưa từng, không muốn biết và cũng không muốn chứng minh nữa.". Tôi nhõng nhẽo với anh ấy, giả vờ dỗi rồi cầm đũa lên gắp hoành thánh định bỏ vào miệng tiếp.

Bàn tay lớn nắm lấy cái tay mà tôi cầm đũa, kéo về phía mình và đưa miếng hoành thánh đó vào miệng. Giành nhau một cách trơ trẽn luôn, lại còn bắt tôi đút nữa.

"Anh Singto!!". Tôi bắt đầu dỗi thật sự. Đã nói là không thích làm mấy cái như vậy trước mặt đông người.

"Sao?... Ngon ghê, hoành thánh do chính tay vợ đút."

"Đồ... đồ... đồ bác sĩ khùng!". Tôi nhai đôi đũa không với sự tức tối.

"Cho anh miếng há hảo đi, bé ngoan.". Trách móc cũng không thèm hối lỗi, lại còn sai tôi gắp cho nữa.

".........Em bắt đầu giận rồi đó."

"Krist, đi mà."

"Ơ..."

"Đút há cảo cho anh chút đi mà.". Tôi gặp cái "đi mà" cùng ánh mắt sắc bén của Abo thì tay nó đã di chuyển đi gắp miếng há cảo đẹp đẽ lên thổi và đưa tới miệng anh ấy một cách quên mình rồi.

"Ăm... ưʍ... Lại ngon nữa rồi.". Thấy sắc mặt mỉm cười thỏa mãn cực kỳ thì tôi cũng không nỡ giận. Cơn giận, cơn dỗi, sự xấu hổ trước mặt đông người đã mất đi hết.

Tôi vô thức cười theo mà bản thân không hề nhận ra. Cảm giác tràn đầy lúc thấy mặt anh Singto làm cho tôi vô thức làm nũng mà quên đi sự vật xung quanh, quên đi ánh mắt của những người quanh mình.

"Muốn ăn hoành thánh ghê."

Anh Singto lặng đi, nhìn tôi bằng cùng một ánh mắt mà tôi nhìn anh ấy. Nụ cười dịu dàng trải đầy khắp khuôn mặt. Tay gắp một miếng hoành thánh lên, thổi và đưa tới trước miệng tôi.

"Há miệng đi nào."

Tôi nghĩ... tôi nên ngưng việc quan tâm tới những người xung quanh hơn việc quan tâm tới cảm giác của người trước mặt được rồi.

Phải không nhỉ?

À... Xíu mại đúng ngọt luôn đó ^ ^

---------- End Chap 66--------- 

Bình Luận (0)
Comment