Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 10


Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.
Thật xin lỗi đã hiểu lầm.
Vì để tránh bầu không khí xấu hổ này, Tống thư ký đang lái xe liền bật bluetooth kết nối âm nhạc lên.

Vốn còn định dùng âm nhạc hóa giải bầu không khí không mấy vui vẻ này, ai biết phát ra lại ----“Chia tay vui vẻ, chúc em vui vẻ, vẫy tay tạm biệt sau này mới có thể gặp đúng người đúng thời điểm.

Rời đi…”
Bài hát《 Chia tay vui vẻ 》cứ như vậy phát ra, hơn nữa còn phát ra với tần số cao nhất.
Tống thư ký: “...…”
Tề Duyệt: “…...”
Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, lời ca từ vừa phát ra khiến cho chân Tống thư ký run rẩy, thiếu chút nữa đã đem chân xe phanh gấp lại.

Sau khi khi dừng xe, Tống thư ký lập tức đem nhạc kia tắt ngay lập tức, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Lén nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, phát hiện hai tai ông chủ không để ý mọi chuyện xung quanh, chỉ để ý đến điện thoại đang cầm trên tay, nhất thời Tống thư ký thở phào nhẹ nhõm.
Tề Duyệt lặng lẽ làm bộ dáng như không nghe được gì, tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ cũng chả có gì cả ngoài dòng xe cô tấp nập cùng với ánh đèn đường.
Sáu mươi giây đèn đỏ cuối cùng cũng qua đi, Tống thư ký và Tề Duyệt cảm thấy như đã chờ sáu mươi năm cuộc đời vậy.

Còn mười giây đếm ngược, người một mực trầm mặc như Thẩm Mục Thâm bèn nói chuyện.
“Năm trăm mét phía trước có một quán cà phê, đến đó dừng một chút.”
Hóa ra động tác xem điện thoại khi nãy không phải đang làm việc mà đang nhìn bản đồ chỉ đường.
Qua đèn xanh rồi đèn đỏ, xe dừng lại trước cửa tiệm cà phê.

Thẩm Mục Thâm dẫn đầu xuống xe đi trước, đi tới trước cửa sổ xe Tề Duyệt, nhìn lướt qua chỗ tay lái Tống thư ký ngồi.

Đại khái có lẽ ý tứ ông chủ biểu đạt quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức trong nháy mắt ấy Tống thư ký đã hiểu rõ ý tứ của ông chủ mình.

Lập tức xuống xe đến bên cảnh cửa sổ xe Tề Duyệt mở cửa làm động tác mời.
Tề Duyệt sững sờ ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của Thẩm Mục Thâm.
“Xuống xe.” Bỏ lại hai chữ, Thẩm Mục Thâm liền đi vào bên trong quán cà phê.
Tề Duyệt rất nhanh từ trên xe bước xuống, cùng Thẩm Mục Thâm một trước một sau vào quán cà phê.
Biết trước Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nào tự động gọi đồ uống, Tề Duyệt vẫn chịu khó từ ghế ngồi đi đến chỗ quầy phía trước gọi một ly Mocha kiểu Mỹ.
Đối diện với Thẩm Mục Thâm, cô run sợ kinh hãi ngồi xuống.
Đã sắp mười giờ, quán cà phê ít khách vô cùng.

Quán cà phê mở bản Ballad nhẹ nhàng du dương.

Nhưng người ngồi đối diện này khiến Tề Duyệt cảm thấy không khí ấm áp bên trong quán cà phê này bay hết sạch.
Đã sắp mười giờ, quán cà phê ít khách vô cùng.

Quán cà phê mở bản Ballad nhẹ nhàng du dương.

Nhưng người ngồi đối diện này khiến Tề Duyệt cảm thấy không khí ấm áp bên trong quán cà phê này bay hết sạch.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Thẩm Mục Thâm mặt không biểu cảm duy trì trạng thái hai cánh tay ôm ngực, dùng bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Tề Duyệt.
Bầu không khí khẩn trương mà nguy hiểm thế này khiến Tề Duyệt miệng đắng lưỡi khô, vô cùng hy vọng nhân viên nhanh đưa cà phê đến.
Như nghe được tiếng lòng của cô, người phục vụ bưng cà phê đến, Tề Duyệt thận trọng bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
“Thẩm tiên sinh, rốt cuộc là anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Thực sự không thể nào nhịn được không nói lời nào mà cứ dùng ánh mắt kia nhìn cô.

Cảm giác quỷ dị ấy khiến Tề Duyệt không thể nào không lên tiếng hỏi thăm.
Thẩm Mục Thâm liếc nhìn Tề Duyệt, buông hai tay xuống, mặt không biểu cảm bình tĩnh nói.
“Chuyện ly hôn, qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ công bố.


Tôi không hi vọng vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến thân thể ông nội.”
Đối với Thẩm Mục Thâm mà nói, tình thân mới là việc quan trọng việc chính là tình thân, chuyện hôn nhất bất quá chỉ là việc râu ria không đáng kể.

Tề Duyệt lại cảm thấy việc làm ban đầu không quay lại Thẩm gia, kiên định lập trường ly hôn là đúng.”
“Vậy mọi chuyện bao lâu mới được công bố?”
Dù sao cũng phải cho cô một cái kỳ hạn, cô năm sau còn muốn rời thành phố này đi đến một nơi thật xa, bất kể tiểu thuyết phát sinh thành bộ dáng gì.

Nhưng nếu không có công bố chuyện ly hôn trước khi cô rời đi, vặn nhất trên báo đăng tin cô cùng với tình nhân cùng nhau bỏ trốn, Thẩm gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Thẩm Mục Thâm nhấp một ngụm cà phê, nhưng do hương vị không được như mong muốn, nhíu mày một cái, trả lại ly cà phê trên mặt bàn, không có bất cứ cử động nào nữa.

Mà cách mặt bàn, quét mắt nhìn về phía bụng của Tề Duyệt.
“Làm bộ xảy ra quan hệ, giả mang thai, giả sinh non.

Hiện giờ lại gấp gáp như vậy cùng tôi phủ sạch mọi quan hệ, rốt cuộc cô đang có âm mưu gì?”
Mệt tim quá, còn không phải bởi vì không lâu nữa chuyện cô giả mạo thân phận nữ chính sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng sao.

Thẩm gia tuyệt đối sẽ bỏ tù cô vì tội lừa đảo.
Tề Duyệt lắc đầu một cái: “Tôi không có âm mưu gì cả.”
Thẩm Mục Thâm không tỏ thái độ gì với lời nói của Tề Duyệt, chỉ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Tề Duyệt nửa ngày.

Nhìn đến khi tâm Tề Duyệt phát hoảng, ánh mắt hắn nhìn cô hoài nghi như muốn nói cái gì hắn cùng đã nhìn thấu.
Có chút rợn tóc gáy.
Giải thích cũng không tin, vậy chỉ có thể thề.
Tề Duyệt đột nhiên giơ tay, biểu tình nghiêm túc vô cùng: “Tôi xin thề tuyệt đối là không hề có bất kỳ ý đồ bất chính nào, nếu có thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh.”

Thẩm Mục Thâm vẫn không có phản ứng, chẳng qua chỉ nhàn nhạt lướt qua tay Tề Duyệt, nhưng đến khi nhìn đến một đoạn nhỏ móng tay của Tề Duyệt thì dừng lại một chút.
Chỉ liếc mắt như vậy một cái, Tề Duyệt cảm thấy nhất thời lạnh sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc dần trở nên hoang mang rối loạn.

Vụиɠ ŧяộʍ nhìn móng tay bản thân.
Hỏng bét, lại quên thủ tiêu chứng cớ phạm tội.
Sự việc đã trôi qua hơn một tháng, vết cào trên lưng Thẩm Mục Thâm hẳn là cũng đã khỏi đi?
Giả bộ trấn định rồi nhẹ nhàng lén lén bỏ tay xuống để vào dưới ngăn bàn, che giấu móng tay dài bản thân mình đi.
Tối nay về nhất định phải cắt toàn bộ!
Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Tề Duyệt: “Trước khi chuyện công bố ly hôn được công bố, chú ý đến hành động của cô một chút.

Đừng để ai nắm được điểm yếu của cô."
Bởi vì chuyện móng tay ban nãy khiến Tề Duyệt chột dạ gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”
“Cái đó… Anh còn chưa nói mọi chuyện cần giấu giếm bao lâu nữa.” Âm thanh Tề Duyệt dần dần yếu đi.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi, Thẩm Mục Thâm cúi đầu nhìn Tề Duyệt.
“Thời gian đến tự nhiên tôi sẽ nói.”
…Anh ngược lại cũng phải cho tôi một cái kỳ hạn chứ?!
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau báo trước - Tề Duyệt đã mang thai năm tuần rồi cả nhà!
~ Hết chương ~.

Bình Luận (0)
Comment