Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 21


Tề Duyệt định đánh trống lảng, vỗ lưng Hải Lan, "Đề tài này nói ra cũng rất dài..."
Hải Lan ánh mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt: "Vậy thì nói ngắn gọn lại."
Tề Duyệt trầm mặc, Hải Lan giống hệt như Tống thư ký, thấy cô xuất hiện trong nhà Thẩm Mục Thâm, họ như là nhìn thấy quỷ, bị dọa choáng váng.
Thẩm Mục Thâm từ ngoài ban công đi vào, Tề Duyệt hỏi: "Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Thẩm Mục Thâm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Một tuần bảy ngày, cũng nên dành ra một ngày để nghỉ ngơi.”
Tề Duyệt bất tri bất giác[1] nhớ tới hôm nay đã là chủ nhật.
[1] bất chợt nghĩ tới
Thẩm Mục Thâm tầm mắt dừng ở hai người các cô nhìn lướt qua, lãnh đạm nói: "Tôi đi thư phòng xem văn kiện, các cô ở lại tán gẫu nói chuyện.”
...!Hóa ra ở nhà tăng ca.
Thẩm Mục Thâm vừa mới rời đi không lâu, tầm mắt Hải Lan nhìn cô chằm chằm, lập tức hít hơi thật sâu mở miệng tươi cười nói:
“Bầu không khí có vẻ ấm áp quá nhỉ?” Ánh mắt vừa rồi lo lắng nhìn Tề Duyệt biến thành hung ác.
Hải Lan đè thấp thanh âm, hung dữ nói với Tề Duyệt: "Cô gái này, tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi."
Hải Lan, cậu thật là cầm nhầm kịch bản của tác giả rồi! Thật đó!
Cuối cùng Tề Duyệt lôi kéo Hải Lan ra bên ngoài ban công, vì muốn giảm nhỏ âm thanh nói chuyện, cho nên đem cửa ban công đóng lại.
"Tề Duyệt, tuy rằng chồng trước của cậu là một gốc cây cỏ đẹp mắt, nhưng cũng không dễ ăn nha, đến trâu cũng không buồn cắn, cậu thế mà còn đâm đầu vào gốc cây ấy!?”
Hải Lan khiếp sợ, không thua kém gì khi biết bản thân mình xuyên sách.
“Cậu đừng nói vậy, tớ đâu có đâm đầu vào gốc cây nào.

Tớ và Thẩm Mục Thâm ở chung cũng là có nỗi khổ riêng.”
Hải Lan nghi hoặc nhìn Tề Duyệt, “Mau nói nguyên nhân, tốt nhất có thể làm tớ tin tưởng.”
Tề Duyệt đến nhà Thẩm Mục Thâm là để diễn kịch cho bà Thẩm xem.

Đối với chuyện này cô cũng không có nói cho Hải Lan, chỉ sợ Hải Lan suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại không nói cũng không được, Tề Duyệt cũng chỉ có thể đem mọi chuyện xảy ra một tuần nay nói cho cô nàng biết.
Nghe xong lời Tề Duyệt, Hải Lan bưng kín miệng cười mãnh liệt, chỉ sợ bản thân cười quá to sẽ bị Thẩm Mục Thâm nghe thấy được.
"Ông trời ơi, không thể tưởng tượng được Thẩm Mục Thâm cũng có ngày bị người khác thu phục.

Mẹ con nhà này đấu trí đấu dũng, không ngờ tớ cũng có ngày được coi tiết mục ấy”
Tề Duyệt ai oán nhìn cô nàng.
"Đừng cười, tớ cũng bị liên lụy đến trong đó!"
Hải Lan ho nhẹ hai tiếng, thu liễm ý cười, nhưng khóe miệng vẫn là khống chế không được nhếch lên.
Hải Lan là điển hình của người vô tâm vô phế [2], chỉ cần nhìn nam chính, nhân vật phản diện, nữ chính, nữ phụ từng nhóm người trải qua đau khổ, cô liền cao hứng [3].
[2] không tim không phổi – chỉ người vô tư.
[3] vui vẻ
“Bà mẹ chồng trước của cậu thật lợi hại, có thể đem hai người đi khóa học giảm áp lực kia.

Sợ là áp lực cậu chẳng giảm lại còn tăng vùn vụt đi.”
Banner hàng hiệu giá tốt
Sự thật chính là như vậy, ai cũng nhìn ra được điều đó.

(*꒦ິ꒳꒦ີ)
“Hai người ở khóa trung tâm ấy đền cùng là làm cái gì?”
"Chính là chơi rút gỗ một chút, nghe giảng dạy về phụ nữ mang thai cần tránh những gì.

Sau đó chính là vợ chồng..." Bỗng nhiên dừng lại, nghĩ tới hình ảnh tối qua hai người ôm nhau, cô có chút không được tự nhiên.
"Sau đó vợ chồng như thế nào?" Hải Lan vô cùng bát quái.
Tề Duyệt nhìn cô nàng một cái, ánh mắt có chút né tránh, “Vì muốn xem phản ứng của những người vợ, giáo sư kêu người chồng từ phía sau ôm lấy vợ của mình.”
"Khụ khụ khụ!" Hải Lan ho mãnh liệt mấy tiếng, sau đó dùng sức nắm bả vai Tề Duyệt: “Bạn à, cậu ngàn vạn lần phải kiên định lập trường, không được để sắc đẹp dụ hoặc!”
"...!Tớ không phải loại người như vậy."
"Ha ha, cậu chính là người như vậy" Hải Lan mặt không biểu cảm, vô cùng chắc chắn.
Tề Duyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô nàng.

“Nhưng mà, qua chuyện đêm qua mà nói, chồng trước của cậu coi như không tệ.

Không trực tiệp bỏ lại cậu mặc kệ không lời hỏi han, mà trực tiếp đưa về nhà.”
Điểm này Hải Lan thật sự không thể phủ nhận được việc làm của Thẩm Mục Thâm.
“Cậu ở cái nơi kia thật sự không an toàn, vẫn là chuyển đến ở chung với tớ đi.”
Tề Duyệt lắc lắc đầu: “Thứ nhất là tớ đã ký hợp đồng thuê nhà nửa năm, thứ hai còn phải duy trì mối quan hệ Thẩm Mục Thâm với những người bên ngoài.

Đến chỗ của cậu sẽ có người để ý.”
“Nhưng cậu ở nơi kia tớ không yên tâm, mặc kệ tiền thuê nhà thế nào, kẻ trộm chưa biết chừng còn trốn ở đâu đó chờ cậu, vạn nhất hắn quay lại đột nhập nhà cậu thì làm thế nào? Tớ sẽ tìm cho cậu nơi có bảo mật công nghệ cao, tiền thuê nhà tớ sẽ trả cho cậu, cậu cứ vào ở, là bạn bè với nhau cậu đừng cảm thấy ngại.”
"Hải Lan..."
"Cái gì cũng đừng nói, đã nói là bạn bè, cậu cũng không muốn để tớ lo lắng phải không?”
Tề Duyệt rất cảm động, cô và Hải Lan từ cấp hai đã quen biết nhau.

Đến bây giờ đã được mười mấy năm, trong khoảng thời gian ấy Hải Lan đã giúp đỡ cô rất nhiều, trước nay chưa bao giờ tính toán so đo.
“Hiện tại chúng ta là những người thân thiết nhất của nhau, đồng thời phải nương tựa lẫn nhau.

Phòng của cậu mấy ngày nay cũng đừng về, trước chuyển đến ở chung với tớ đi.”
Ở một nơi khác thế giới thực này, các cô quả thật phải nương tựa lẫn nhau.
“Ừ” Tề Duyệt gật gật đầu, cô kỳ thực nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.
Hàn huyên một hồi về yêu cầu phòng cho thuê, Hải Lan nhìn nhìn phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mục Thâm đâu, liền đem thanh âm ép tới càng thấp, hỏi: “Chồng trước đến cùng tính toán khi nào thì công bố chuyện hai người ly hôn?"
Tề Duyệt thở dài: "Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định là sẽ không công bố được, mọi chuyện thế nào đều phải chờ tới khi thân thể Thẩm lão gia tốt lên rồi mới nói.

Tuy nhiên tớ cũng phải biết chính xác thời gian, hai ngày nữa tớ sẽ hỏi anh ta.

Nhưng mà lúc này mọi người Thẩm gia đều biểu hiện vô cùng coi trọng đứa nhỏ, tớ lo lắng lúc đó rất khó để công bố với mọi người bên ngoài.”
Hải Lan nhíu mày.
"Ngươi chồng trước của cậu chắc hẳn là có thể giữ đúng lời hứa đi, nhưng nếu mà lỡ đến lúc đó hắn đổi ý làm sao bây giờ? Không được, cậu vẫn phải cùng hắn ký bản cam kết đi.”
Tề Duyệt nghĩ nghĩ, vì cuộc sống sau này, cô cảm thấy phải nói rõ ràng với Thẩm Mục Thâm, giấy trắng mực đen viết ra cô mới an tâm được.
............
Dù sao cũng là nhà Thẩm Mục Thâm, Hải Lan trừ những lúc đối đầu với nam chính, còn lại rất tốt với nhữngvngười bên ngoài.

Đối với gia tộc của nhân vật phản diện, Hải Lan cũng có chút sợ hãi, cho nên ở lại không lâu rất nhanh liền rời đi.

Trước khi đi không quên nhắc Tề Duyệt lúc nào muốn rời đi thì gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy sẽ tới đón cô.
Sau khi Hải Lan đã rời đi, Thẩm Mục Thâm cũng đi ra ngoài, nói một lúc nữa sẽ quay trở lại.

Tề Duyệt quay về phòng của Thẩm Mục Thâm, đem chăn gối gấp lại gọn gàng cẩn thận, sau đó rửa mặt, thay bộ quần áo được Hải Lan đưa tới.
Đem quần áo tối hôm qua cô mặc mặc và bộ quần áo đã giặt khô để chung một chỗ, chuẩn bị mang đi cùng nhau, cô cũng không biết là Thẩm Mục Thâm còn muốn mặc quần áo cô đã từng mặc qua không nữa...
Thu thập đồ đạc xong xuôi, Tề Duyệt từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Mục Thâm không biết đã trở về khi nào, đang ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng.
Sữa, bánh mì bánh mì, xúc xích, đểu là bữa sáng mang phong cách Tây Âu, nhưng lại có hai phần.
Tề Duyệt nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Tống thư ký, nhịn không được tò mò hỏi: "Anh mua à?"
Thẩm Mục Thâm nhìn cô một cái.
"Không phải." Thu hồi ánh mắt, tao nhã cắn một ngụm bánh mì, "Đương nhiên là từ trên trời rơi xuống."
…Coi như cô chưa từng hỏi cái gì.
Tề Duyệt vô cùng tự giác ngồi xuống, nhìn về phía bữa sáng dành cho bản thân, tuy rằng cảm thấy khả năng hỏi là vô nghĩa, nhưng vì lễ phép cô vẫn hỏi: "Đây là bữa sáng của tôi à?”
Thẩm Mục Thâm nhìn về phía cô, mặt mày hơi nhíu.
Tề Duyệt cảm giác bản thân đã hiểu rõ, hắn muốn nói —— vì sao một buổi sáng cô hỏi những câu vô nghĩa như vậy?
Cô hiện tại thật sự muốn hướng Tống thư ký quỳ lạy bái sư.

Vì sao không cần Thẩm đại gia mở miệng, chỉ cần một ánh mắt anh ta có thể hiểu rõ lời Thẩm Mục Thâm nói?

"Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi một buổi sáng sẽ ăn hai phần giống nhau y đúc?” Tề Duyệt mím mím môi, cảm thấy không thể cùng Thẩm Mục Thâm nói chuyện bình thường, cô nói không lại hắn.
Hai người yên tĩnh không tiếng động ăn bữa sáng.
Thẩm Mục Thâm ăn xong đầu tiên, sau đó lấy giấy xoa xoa khóe miệng, nhìn về phía Tề Duyệt, nhất thời khiến Tề Duyệt sinh ra cảm giác áp bách, làm cho cô không thể không buông bánh mì, nuốt mẩu bánh mì trong miệng kia xuống, sau đó đối diện với hắn.
“Cô xem điện thoại chưa?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Xem một cái đi.”
Tề Duyệt có chút mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn lấy di động trong túi ra, mở mật khẩu, lại phát hiện có tin nhắn của ngân hàng gửi đến.
Mở ra vừa thấy, có chút há hốc mồm.
"Năm vạn NDT là anh chuyển sao?”
“Cô cho là?”
Tề Duyệt nhíu mày: "Đem tài khoản của anh nói với tôi, tôi chuyển lại cho anh.”
Thẩm Mục Thâm nghiêm cẩn nhìn Tề Duyệt nửa ngày.
"Không phải là tôi chê ít, nhưng không làm mà có ăn…”
Thẩm Mục Thâm ôm ngực dựa lưng vào ghế dựa, nghĩ nghĩ, "Cái này xem như phí bịt miệng.”
"Khụ khụ, phí bịt miệng?"
"Đúng, phí bịt miệng, trong khoảng thời gian này, cô phải giữ bí mật chuyện ly hôn."
Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm, lại nhìn tin nhắn hiện trên màn hình di động, cuối cùng nhìn hắn một hồi, thật sự cô rất tò mò, nếu không hỏi cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Tôi không phải là ghét bỏ chê tiền ít, nhưng chỉ là khá tò mò, không phải phú hào [4] khác vung tay phí bịt miệng đều là khởi đầu trăm vạn.

Năm vạn này anh cảm thấy có phải hơi ít không?”
[4] 富豪 [fùháo] Đại gia
Thẩm Mục Thâm: …Ah, nữ nhân.

"Tôi thật sự rất tò mò."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn màn hình di động của Tề Duyệt, khóe miệng cười nhẹ: "Tôi đã đáp ứng cô, cho cô nuôi dưỡng cuộc sống sau này của đứa nhỏ.

Chuyện này cô tính thế nào?"
Tuyệt đối là thương nhân gian xảo!!!
"Mọi chuyện đã như vậy, muốn tôi tính thêm cho cô.

Nhưng tôi không biết là tôi đưa cô tiền, hay cô đưa tôi tiền?" Tề Duyệt trong lòng lộp bộp một chút, lập tức lắc đầu, "Không cần phiền phức như vậy đâu, tiền này tôi nhận là được."
Cứ như vậy, trăm phần trăm là cô sẽ bị hắn móc tiền ra, Thẩm Mục Thâm là người như thế nào? Chẳng lẽ cô phải bán thận đi trả tiền cho hắn?
Cô chỉ là một họa sĩ, làm sao có thể so được với Phó tổng của một công ty lớn? Cho nên vẫn là Thẩm Mục Thâm đưa tiền thì hơn.
"Thứ hai, cô đến công ty tôi một chuyến."
"Đến công ty anh làm cái gì?"
"Tính tiền nuôi dưỡng đứa nhỏ."
Bắt gặp biểu cảm mơ hồ của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm giải thích: "Thẩm gia là tuyệt đối sẽ không để cho con cháu mình trải qua cuộc sống thiếu thốn.

Nếu cô để cho đứa trẻ trải qua một cuộc sống không tốt, Thẩm gia tuyệt đối có năng lực từ tay cô đoạt lại quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ."
Tề Duyệt khẽ nhíu mày, Thẩm Mục Thâm nói không sai.
"Đương nhiên tôi đây cũng là muốn giúp cô.

Nếu cô cảm thấy bản thân có thể tự xoay sở, đương nhiên cũng có thể cự tuyệt."
"Tôi còn chưa nói là muốn cự tuyệt." Giọng nói Tề Duyệt có chút nhỏ, nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn có thể nghe thấy được.
"Trừ bỏ tiền nuôi dưỡng đứa nhỏ, còn ký kết hiệp nghị về quyền nuôi đứa nhỏ sau này."
Nghe được lời nói của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt hoài nghi liệu vừa rồi có phải hắn đã nghe lén cuộc nói chuyện của cô và Hải Lan, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy.
Ở nơi nào đó Tề Duyệt không biết, quả thật đúng là như vậy.

"Mặt khác, cô đã tính toán sắp tới ở đâu chưa?"
Tề Duyệt lắc lắc đầu, "Hải Lan nói muốn giúp tôi tìm phòng ở mới, mấy ngày nay kêu tôi đến nhà cô ấy ở."
"Cô là một cái phụ nữ có thai, đến nhà người ta ở.

Cô cảm thấy thích hợp sao?"
"...!Không thích hợp, vậy thì quên đi, tôi quay trở về căn nhà cũ tôi thuê cũng được."
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Cô không sợ chết?"
"Sợ." Điểm ấy Tề Duyệt không chần chờ đáp.
"Sợ chết cô còn vội vàng trở về?"
Tề Duyệt không rõ Thẩm Mục Thâm muốn cô làm thế nào, cuối cùng nói rõ ràng: "Tôi đi thuê khách sạn là được rồi chứ gì?"
"Trước tiên cô hãy ở lại đây một tháng, sau đó tôi sẽ cho người tìm chỗ ở mới cho cô." Thẩm Mục Thâm nói rất kiên quyết.
Nhưng mà Tề Duyệt sắc mặt cứng đờ, ở một tháng...
Lại còn ở cùng nhau!
Thẩm Mục Thâm có phải phát điên rồi không.
Hơn nữa chuyện này nghe qua còn rất đáng sợ, thật giống như...!Cô bị Thẩm Mục Thâm bao dưỡng, tình cảm lớn dần, thành một người vợ đúng nghĩa?!!
Hít một hơi thật sâu, "Tôi không phải là muốn cự tuyệt, nhưng tôi ở đây sẽ khiến cho anh rất nhiều bất tiện, vẫn là tôi đi thuê khách sạn thì hơn."
Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại, "Cô vừa mới nói, cũng nói không ngại chê ít năm vạn nhưng vẫn tò mò, rồi cô nhận.

Cho nên đây chính là khẩu thị tâm phi [1]?"
[1] 口是心非 - miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.
...!Cái gì logic chó má gì vậy!
Được rồi, cô quả thật là muốn cự tuyệt cùng Thẩm Mục Thâm sống chung một mái hiên.

Mặc dù Thẩm Mục Thâm điên rồi, nhưng cô còn chưa có điên đâu.
Thẩm Mục Thâm không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Bác sĩ Hà cũng nói với tôi, cô trong ba tháng đầu cần phải đặc biệt cẩn trọng, đây là thời kỳ nguy hiểm của thai nhi.

Cô tốt nhất không nên lặn lội đi lại quá nhiều, cảm xúc cũng không cần tiêu cực quá, đừng để tinh thần mệt mỏi.

Mặc dù tôi có đối xử lạnh nhạt với người khác nhưng cũng không cặn bã đến mức ngược đãi phụ nữ mang thai."
Tề Duyệt trầm mặc, vô cùng muốn hỏi một câu: Anh chắc chắn chứ? Nhưng vẫn nhịn xuống không dám hỏi.
"Nhưng mà nơi này của anh chỉ có một phòng ngủ, cũng không thể để tôi ngủ phòng anh, còn anh ngủ phòng khách."
Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhíu mày.
"Vấn đề này tôi sẽ xem xét."
"Cho nên vẫn là để tôi đi thuê một khách sạn gần đây thì tốt hơn.

Đi hơn mười phút là có thể đến nơi đó."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, dường như nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm Tề Duyệt nửa ngày, cười nhạo một tiếng: "Cô cảm thấy tôi cầm thú đến mức xuống tay với phụ nữ có thai?"
...!Cô không có nghĩ tới vấn đề này có được hay không!
"Hay là cô nghĩ tôi sẽ không kiềm chế được?"
Càng không có!
Thẩm Mục Thâm đứng lên, tiếng nói lạnh đạm mà kiên định: "Cứ quyết định như vậy, buổi chiều tôi sẽ đưa cô đến cục cảnh sát lập hồ sơ.

Tôi hiện tại có việc cần giải quyết, không cần làm phiền đến tôi."
Sau khi nói xong, ánh mắt Tề Duyệt bất lực nhìn Thẩm Mục Thâm đi vào thư phòng.
Vấn đề cô ngủ ở phòng hắn, còn hắn ngủ ở phòng khách giải quyết thế nào? Đùa cô à!
Không lẽ cùng nhau ngủ chung một phòng?!
Tề Duyệt ngồi ở bàn ăn nghĩ ngợi hồi lâu, suy nghĩ làm thế nào để có thể cự tuyệt được lời đề nghị của Thẩm Mục Thâm, hắn hiện tại hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Nếu đem Thẩm Mục Thâm so sánh với sư tử, mà sư tử vô cùng có ý chí mãnh liệt về lãnh thổ của mình.

Cô hoàn toàn không rõ Thẩm Mục Thâm trước kia luôn chán ghét cô như vậy, làm sao có thể để cô tiến vào phạm vi của hắn chứ.
Tề Duyệt suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được lời cự tuyệt Thẩm Mục Thâm.
............
Có lẽ do giáo sư bên trung tâm giảm áp lực tâm lý đem biểu hiện tối qua của Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm nói cho bà Thẩm biết, cho nên hôm nay bà Thẩm đặc biệt đến sớm để nhìn hiệu quả một chút.
Bình thường đều là mười một giờ mới bà đến, nhưng hôm nay mười giờ bà đã tới rồi.
Từ sau hôm nói Thẩm Mục Thâm thường xuyên thay đổi mật khẩu nhà, bà Thẩm cũng không hỏi mật khẩu nhà hắn nữa, mỗi lần tới đều ấn chuông cửa.
Có lẽ quá nhập tâm vào việc suy nghĩ làm sao có thể cự tuyệt được việc ở chung với Thẩm Mục Thâm, cho nên cô không nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cuối cùng Thẩm Mục Thâm từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy Tề Duyệt ngang ngồi ngây ngốc suy nghĩ.

Môi mỏng nhếch lên, tâm tình dường như có vẻ rất tốt.
Tâm tình tốt?
Nhận thức được điều này, Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhíu mày.
Nhưng không thể phủ nhận, tâm tình của hắn quả thật không tệ.
Thẩm Mục Thâm mở cửa, bà Thẩm lộ ra một chút kinh ngạc.
"Hôm nay con không đi gặp khách hàng à?"
Thẩm Mục Thâm đáp: "Có chút văn kiện cần xử lý, cho nên con ở nhà làm."
Tề Duyệt phục hồi tinh thần lại, đứng lên, nghe lời nói vừa rồi Thẩm Mục Thâm, cô cũng không có miễn cưỡng bản thân, biểu cảm nhàn nhạt hướng tới Thẩm gọi một tiếng "Mẹ".
Bà Thẩm đi vào cửa, sau khi đem cửa đóng lại, hết nhìn Thẩm Mục Thâm lại nhìn Tề Duyệt, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên bàn cơm còn thừa lại bữa sáng, sắc mặt ôn hòa, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Nếu biết Mục Thâm và con ở nhà, mẹ không cần mang theo cơm trưa đi lại cho Tề Duyệt.

Nhưng không sao, trưa nay mẹ ở lại ăn cơm với các con."
Tề Duyệt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt nói: "Vẫn nên ra ngoài ăn tốt hơn."
Bà Thẩm nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, nửa điểm khói dầu phòng bếp cũng chưa từng dính qua, hơi cười nói: "Tề Duyệt mang thai, ít đi ra ngoài ăn thì hơn."
Vừa nghe điều này, Thẩm Mục Thâm nhăn mày lại: "Không cần thiết, mời một dì đến nấu bữa ăn là được."
Bà Thẩm liếc mắt nhìn Thẩm Mục Thâm, lạnh lùng nói: "Bằng không con làm sao?"
Tề Duyệt sửng sốt,...!Rốt cuộc là con ruột sao?
"Không cần vào bếp, Tề Duyệt có thể nấu bữa ăn." Nói xong Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt.
Tề Duyệt phản ứng lại lời Thẩm Mục Thâm nói, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, con làm không sao đâu mẹ.
Nếu thật sự mời người khác đến nấu cơm, vậy không phải thật sự sẽ phải ở lại đây một tháng sao.
Bà Thẩm suy nghĩ, nói với Tề Duyệt: "Như vậy cũng được, đến khi nào con không muốn làm nữa thì nói với mẹ một tiếng.

Mẹ sẽ cho người đến giúp việc cho con."
Tề Duyệt gật đầu nói: "Cảm ơn mẹ."
Cuối cùng, cả ba người không có đi nhà hàng ăn trưa, bà Thẩm nói muốn mua nguyên liệu về nấu.
Bà Thẩm mặc dù là xuất thân danh giá, nhưng cũng không phải là người mười ngón tay chưa dính khói lửa nhà bếp.

Trước kia khi Thẩm Mục Thâm còn ở nhà cũ, cô thi thoảng vẫn bắt gặp bà xuống bếp.

Nhưng kể từ khi Thẩm Mục Thâm ở riêng, bà không còn xuống bếp nữa.
Ba người cùng nhau ra khỏi cửa, tính toán đi bộ đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu.

Bà Thẩm tính toán để cho Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt sóng vai đi cùng nhau, còn bản thân đi ở phía sau.
Tề Duyệt từ trước đến nay chưa từng cùng Thẩm Mục Thâm đi cạnh nhau bao giờ, trong khoảng thời gian ngắn cô có chút xấu hổ không biết nên nói cái gì, cũng may siêu thị cách nhà trọ không xa, cũng chỉ mười phút đi bộ là tới.
"Mẹ lâu rồi cũng không nhớ rõ lần cuối cùng đi siêu thị là khi nào.

Các con cứ đến đó mua nguyên liệu trước, mẹ ở nơi này đi dạo một chút, mua đồ xong các con gọi điện thoại cho mẹ." Bà Thẩm nói xong, liền thật sự không để ý Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt, một mình đi vào trung tâm lớn bên cạnh.
Cuối cùng còn lại mỗi mình Tề Duyệt cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Tề Duyệt không có phát hiện ra, Thẩm Mục Thâm bên cạnh cô cũng xấu hổ, đỏ mặt.
《Chuyện xưa của Hải Lan và Lăng Việt 》
Một năm trước, Lăng Việt và thư ký đi công tác Thượng Hải trở về, Hải Lan đột nhiên xuất hiện, cầm bó hoa ném vào mặt hắn, tủi thân nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ nói: "Lăng Việt, tôi không nghĩ tới anh lại là tên khốn nạn như vậy.

Chúng ta giải trừ hôn ước đi."
Sau khi nói xong, khóc lóc bỏ chạy, để lại Lăng Việt ngờ nghệch không hiểu chuyện gì xảy ra, bên cạnh là thư ký đã kết hôn và là mẹ của hai đứa trẻ.
Sau này Lăng Việt mới biết được, Hải Lan căn bản chính là muốn hắn trở thành tên đàn ông cặn bã của xã hội.
Hải Lan xuyên sách trở thành vị hôn thê nữ phụ số một của nam chính.
"Tôi nghĩ chúng ta cần giải trừ hôn ước!"
"Không, em đừng có mơ!"
"Tôi không muốn cùng anh kết hôn."
"Không, em muốn."
...
"Tôi sẽ độc thân cả đời này, tuyệt đối sẽ không gả cho anh!"
Sau này, người cầu hôn chính là Hải Lan.
Chương này là cảm ơn bạn ( TỚ VIẾT H) vì bạn là người đầu tiên ủng hộ truyện của mình.

Chân thành cảm ơn bạn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment