Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 42


"Vì sao anh phải làm như vậy?"
Thẩm Mục Thâm cũng dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Tề Duyệt, nhắc lại lời nói vừa rồi của cô, "Vì sao tôi phải làm như vậy?"
Lập tức hai tay đút vào trong túi quần, hướng phía Tề Duyệt đi qua, đứng cách Tề Duyệt một mét.
"Muốn chuyển thì chuyển, cần nhiều lý do làm gì? Nói ra cô lại nghĩ tôi lấy cớ.

Cô xác định muốn nghe lý do, tôi có thể bịa mười cái cho cô nghe."
Tề Duyệt khóe miệng giật giật.
"Anh cũng không phải là người nhàm chán, rốt cuộc đến cùng vì sao muốn chuyển nhà, lại còn chuyển đến trước căn hộ của tôi..." Tề Duyệt thoáng ngừng một chút, sau đó lộ ra sắc mặt hoài nghi và kinh ngạc, đồng thời chỉ tay vào bản thân, "Chẳng lẽ là vì tôi?"
Nói ra lời này, Tề Duyệt rùng mình một cái.
Tuy rằng là lời nói của chính mình nói ra, nhưng cô vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.
Thẩm Mục Thâm là người của tiền tài, nếu thật sự nhàm chán vì cô mà chuyển nhà.

Nghĩ thôi cũng cảm thấy nổi da gà.
Thẩm Mục Thâm không có trả lời câu hỏi của Tề Duyệt mà bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt thầm trầm khiến không khí dần trở nên quái dị và khẩn trương.

Tề Duyệt bỗng nhiên vì khẩn trương mà các dây thần kinh trở nên căng thẳng.
"Tề Duyệt."
"...!Hả?"
Thẩm Mục Thâm thở dài một hơi, giọng chân thành nói, "Tự kỷ quá mức cũng không phải là chuyện tốt."
Tề Duyệt: "......"
Tề Duyệt nhịn không được yên lặng châm chọc, nói đến chuyện tự kỷ, hắn đứng thứ hai ai dám tranh thứ nhất với hắn.
Thẩm Mục Thâm không có thật sự gật đầu, Tề Duyệt cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng đồng thời cũng nhăn mày lại.
"Vậy nguyên nhân rốt cuộc là gì?"
Thẩm Mục Thâm xoay người, "Muốn nghe đáp án mời nhớ lại câu nói thứ ba đếm ngược của tôi."
Người này thật là...
Đột nhiên xúc động muốn đánh anh ta là thế nào!
*** *** ***
Đứng ở trước cửa nhà, mang theo bụng đầy hoài nghi nhìn về cửa nhà Thẩm Mục Thâm đang khóa đối diện.
Thẩm Mục Thâm mở cửa, xoay người nhìn về phía Tề Duyệt đứng ở cửa đối diện, làm như không có việc gì hỏi "Sao cô còm chưa đi vào?"
"Tôi không hỏi anh tại sao muốn chuyển đến đây nữa, nhưng mà tôi có một yêu cầu." Tề Duyệt cũng buông tha nguyên nhân khiến hắn muốn chuyển đến đây, hắn không muốn nói, không ai có thể khiến hắn mở miệng trả lời.

Cứ coi như lời vừa nãy của hắn là lý do đi, không nhất thiết phải tìm ra sự thật làm gì.
Hơn nữa quyết định của Thẩm Mục Thâm, cũng không có mấy người có thể dao động được, hắn thích chuyển nhà thì chuyển nhà, cô có thể nói gì được hắn?
Có tiền chính là tùy hứng như vậy đấy.
"Chuyện gì?"
"Có thể không cần đem mối quan hệ của chúng ta nói ra không?"
Nếu để cho người khác biết, khó tránh được sẽ nghị luận hoặc dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người họ, rất phiền phức.
Thẩm Mục Thâm cười một tiếng "Cô cảm thấy tôi có thời gian rảnh rỗi đi buôn chuyện với người khác rằng cô là vợ trước của tôi?"
Tề Duyệt đương nhiên không ngoài ý muốn Thẩm Mục Thâm sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn nói "Thẩm tiên sinh, hành vì chuyển nhà của anh với lời nói không có sức thuyết phục cho lắm."

Thẩm Mục Thâm nhún vai "Có thể đính chính một chút, tôi chưa từng cùng hàng xóm có thói quen tán gẫu, đương nhiên cô chính là ngoại lệ."
Thẩm kiêu căng!
Ở chung một tháng, Tề Duyệt thật sự chưa từng thấy hắn cùng hàng xóm chào hỏi qua bao giờ.

Hơn nữa ở khu chung cư cao cấp, trên cơ bản rất ít khi sẽ gặp phải hàng xóm.

Nếu có gặp phải cũng chỉ lạnh lùng như người xa lạ.
"Tôi đây cũng không còn lời gì muốn nói.

Gặp lại."
Tề Duyệt xoay người, chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên Thẩm Mục Thâm hô một tiếng.
"Chờ đã."
Tề Duyệt quay lại thân nhìn về phía căn hộ của Thẩm Mục Thâm, đợi một phút đồng hồ, thấy Thẩm Mục Thâm từ trong phòng lấy ra một túi đỏ được đóng gói tinh xảo.
Cánh tay dài duỗi ra, đưa cho Tề Duyệt.
Tề Duyệt nhìn túi đựng tinh xảo, hơi hơi sửng sốt, hướng mắt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, hỏi "Đây là cái gì?"
"Đây là ở lúc ở Anh Tống thư ký chọn quà cho cô.

Anh ta nói phụ nữ có thai đều thích thứ này, có thể khiến tâm trạng trở nên vui vẻ."
"Không có chuyện gì sao lại..."
"Cô còn muốn dông dài cái gì.

Đó chỉ là quà lưu niệm, cũng chẳng phải món quà đắt tiền gì."
Nghe vậy, Tề Duyệt đành phải nhận.
"Mở ra nhìn thử đi."
Tề Duyệt yên lặng lấy hộp đựng bên trong ra, liền thấy được một dây chuyền vô cùng tinh xảo.
"Đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Nói như vậy ánh mắt của Tống thư ký cũng không tệ lắm."
Nhưng sau đó Tề Duyệt theo dây chuyền để lại hộp, bỏ lại trong túi, đem túi quà trả lại cho Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm thoáng không vui "Có ý gì?"
"Tôi biết là đồ nước ngoài không hề rẻ.

Đây là dây chuyền Cartier rất đắt tiền, tôi không thể nhận được."
Không có nhận túi quà Tề Duyệt đưa, mà nhàn nhạt nhìn Tề Duyệt "Tôi ngay cả quà cũng lười chọn, cô còn đem thứ này trả lại cho tôi? Nếu cô không thích thì đưa cho người khác, không thì ném đi."
Thẩm Mục Thâm một bộ dáng, đồ đã đưa không thể lấy về.
"Đồ cũng đã đưa, gặp lại." Thẩm Mục Thâm trực tiếp xoay người vào nhà, đem cửa đóng lại, để lại gói quà trên tay Tề Duyệt.
Mới gặp qua người khác miễn cưỡng nhận quà, chưa thấy miễn cưỡng đưa quà cho người khác như hắn.

Thẩm Mục Thâm thật sự không giống người thường.
Vào phòng, Tề Duyệt đem túi quà để trên mặt bàn, nhìn thoáng qua túi quà màu đỏ, thở dài một hơi.


Với tác phong làm việc của Thẩm Mục Thâm, khẳng định sẽ không lấy lại đồ này, bất đắc dĩ nhắn tin nhắn Wechat qua cho hắn.
【 Cám ơn quà của anh đưa, tôi rất thích.】 Cự tuyệt không được, cô sao có thể ném đồ quý trọng này vứt đi chứ?
Đã không thể, vậy cũng chỉ có thể tươi cười tiếp nhận thôi.
Thẩm Mục Thâm đáp lại câu trả lời nhàn nhạt 【 Ừ.】
Lúc nói chuyện, đối phương trả lời một chữ duy nhất như "Ừ, ồ, được, chờ..." Thì đề tài câu chuyện đến đây có thể chấm dứt.
Tề Duyệt cuối cùng cũng gửi lại cho Thẩm Mục Thâm biểu tượng cảm xúc cảm ơn.

Cô còn tưởng chủ đề câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng Tề Duyệt không ngờ rằng khi cô vừa bước vào phòng tắm, điện thoại di động cô liền vang lên.
Là tin nhắn của Thẩm Mục Thâm.
【 Phụ nữ mang thai phải có tự giác của phụ nữ mang thai, đi ngủ sớm một chút.


Tề Duyệt khẽ cười cười, Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nào cũng người khác nói chuyện bình thường, ngay cả dòng tin nhắn cũng mang theo giọng điệu của Thẩm Mục Thâm khi nói chuyện.
Tề Duyệt trả lời lại, 【 Chúc ngủ ngon.】
Cùng Thẩm Mục Thâm nói chuyện xã giao, Tề Duyệt cũng gửi tin nhắn qua cho Tống thư ký.
【 Tống thư ký, dây chuyền anh chọn rất đẹp.

Tôi rất thích, cảm ơn anh.】
Mà giờ phút này, Tề Duyệt không biết rằng Tống thư ký đã nhìn chằm chằm tin nhắn trầm mặc nửa ngày, mới phản ứng lại được quà Tề Duyệt nói là quà gì, biểu cảm phức tạp.
Nhưng vì phối hợp với Phó tổng của anh ta, Tống thư ký cân nhắc trả lời lại.
【 Tề tiểu thư, cô thích là tốt rồi.】
【 Tôi hỏi một chút, Tống thư ký, anh có biết tại sao sếp của anh lại chuyển đến căn hộ đối diện nhà tôi không?】
Tề Duyệt nghĩ, Thẩm Mục Thâm chính là một người không lãng phí phút giây nào cuộc đời minh.

Chuyện chuyển nhà chắc chắn do Tống thư ký toàn năng làm.
Nếu nói lúc làm chuyện xấu, Thẩm Mục Thâm sẽ cấu kết với ai, người đầu tiên Tề Duyệt nghĩ đến không ai khác chính là Tống thư ký.
Tống thư ký đối diện....
Anh ta biết kiểu gì cũng không tránh được vấn đề này mà.
Lại cân nhắc một hồi, mới gửi lại đoạn tin nhắn bằng giọng nói qua.

【 Phó tổng thật ra là người vô cùng cô đơn.

Lúc Tề tiểu thư ở chung với Phó tổng có thể nhìn ra được chỗ ở, vắng lặng chính là cảm nhận đầu tiên về chỗ ở của ngài ấy.】
Tề Duyệt...
【 Tống thư ký, sếp anh biết anh nói anh ta như vậy không?】
【 Tề tiểu thư, tôi biết cô sẽ không nói cho Phó tổng.】 Tống thư ký gửi lại một nụ cười khéo léo.
Sau đó lại tiếp tục gửi tin nhắn giọng nói đến: "Về nước ngày thứ hai, lúc tôi đi tìm Phó tổng, căn phòng lạnh tanh như không có người ở.


Tối đoán Phó tổng đã quen với sự tồn tại của Tề tiểu thư, cho nên không chịu được cô đơn, liền chuyển nhà đến chỗ gần căn hộ của Tề tiểu thư."
Tề Duyệt thoáng trầm mặc.
Bởi vì không chịu được cô đơn nên chuyển đến đối diện cô? Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đóa hoa cao lãnh chi hoa* của Thẩm Mục Thâm...
*Cao lãnh chi hoa: một đóa hoa đẹp ở núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con người cho đến loài vật, nhưng họ chỉ có thề ngắm nhìn từ xa mà không thể hái.

Xuyên qua màn hình điện thoại, Tống thư ký cũng biết Tề Duyệt đang nghĩ cái gì, không hề che giấu tâm tư của ông chủ, tiếp tục nhọc lòng biên soạn.
【 Kỳ thật điều này cũng dễ lý giải, người đã từng cảm nhận được ấm áp, mấy ai thích băng tuyết lạnh lẽo, Phó tổng tuy rằng bên ngoài lãnh đạm, nhưng bên trong vẫn là người tình cảm.】
Tề Duyệt nghe xong lời nói của Tống thư ký, liền nhớ lại chuyện ở Thẩm gia, đột nhiên cũng cảm thấy lời Tống thư ký nói có vài phần đạo lý.
Tề Duyệt đối với Thẩm Mục Thâm hiện tại cũng đã thay đổi cái nhìn, tuy rằng Thẩm Mục Thâm không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không phải là người xấu.

Nhưng người Thẩm gia, nói thật thì cũng không có ai có thể coi là người tốt.
Ông nội Thẩm cưới hai đời vợ, người vợ thứ hai lại là bạn của mẹ Thẩm Mục Thâm.

Chú nhỏ còn nhỏ tuổi hơn mình, còn có bà nội và cha ruột ngầm tính kế sau lưng hắn, khiến hắn chịu giày vò.
Sau đó lại là cha của Thẩm Mục Thâm, cho tới bây giờ không có nhận được nửa tình thương của cha, bà Thẩm tính cách lại lãnh đạm, hoàn toàn là do liên hôn của gia tộc.

Dẫn đến Thẩm Mục Thâm ngay từ khi còn nhỏ sống dưới môi trường ấy, hình thành tính cách lạnh lùng, đồng thời còn cường đại đến mức không để bên ngoài tổn thương.
Nếu nói đoạn thời gian cô ở lại căn hộ của hắn, khiến hắn sinh ra cảm giác quen thuộc.

Sau khi cô rời đi rồi, căn hộ lại quay trở lại cô quạnh trước đây, cô cũng miễn cương xem như hiểu được.
Sau khi Tề Duyệt và Tống thư ký nói xong, buông điện thoại di động ra, vỗ vỗ mặt, nằm trên giường.
Lẩm bẩm nói "Mình cần suy nghĩ nhiều làm gì.

Hắn muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không ảnh hưởng đến túi tiền của mình, ngủ thôi."
Nhưng có lẽ vì chưa thích ứng được với giường ngủ mới, cho nên trằn trọc một hồi cô mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai Tề Duyệt tỉnh lại từ sớm, lúc đi qua phòng khách, cô đi tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo quan sát cửa đối diện, không có bất kỳ động tĩnh.
Nhìn một chút, không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Thẩm Mục Thâm người này sẽ không phải muốn ở lại đây đến lúc cô sinh đứa nhỏ ra, rồi sau đó nhìn đứa nhỏ lớn lên chứ?
Nếu thật đúng như vậy, điều này khiến người ta không nói được lời nào.

Cách ly hôn như vậy, cô chưa nhìn thấy bao giờ.
Một chút cũng không dứt khoát!
Tề Duyệt đang muốn rời đi, nhưng đột nhiên cửa phòng đối diện mở ra.

Tề Duyệt nhìn, phát hiện Thẩm Mục Thâm vẫn như trước một thân màu đen từ trong cửa đi ra.

Đứng ở ngoài cửa, biểu cảm bình tĩnh nhìn chằm chằm cửa Tề Duyệt nửa ngày.
Trong nháy mắt kia, dường như Tề Duyệt cho rằng Thẩm Mục Thâm biết cô đang đứng sau cửa.
Thẩm Mục Thâm nhìn một hồi, rồi cất bước.

Tề Duyệt từ phía sau cửa nhìn theo bóng người rời đi, trân mặt tràn đầy hoài nghi.
Tuy rằng Tống thư ký phân tích nói rằng Thẩm Mục Thâm không quen với sự quạnh quẽ khi cô chuyển đi, nên mới chuyển đến nơi này, nhưng Tề Duyệt vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái chỗ nào thì không thể giải thích được.
Những hành vi cử chỉ của Thẩm Mục Thâm từ Anh trở về đều làm cho cô không thể lý giải được.
Thật sự là làm cho người ta khó hiểu.

*** ***
Buổi sáng khoảng chín giờ, sau khi Tề Duyệt ăn xong bữa sáng, rải thảm yoga ra phòng khách.

Bởi vì ba tháng đầu tiên không thể vận động mạnh, cho nên cô chỉ ngồi thiền, ổn định lại hô hấp.
Điện thoại di động bỗng nhiên đổ chuông khiến cô giật mình.
Lấy điện thoại di động, phát hiện ra là tin nhắn Wechat Hải Lan gửi tới, mở ra, chỉ thấy Hải Lan gửi đến một ảnh chụp cho cô.
Nhưng người trên ảnh chụp lại ko phải là Hải Lan, mà là một người mặc áo lông màu trắng kết hợp với váy, tóc cột đuôi ngựa, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi.
Ảnh chụp là chụp một bên mặt, tuy rằng chỉ là một bên nhưng không khó nhận ra, giá trị nhan sắc cô gái này rất cao.
【 Ai vậy?】
【 Nữ chính Tề Noãn của Lăng Việt đó.】
Tề Duyệt thoáng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, bởi vì chuyện Thẩm Mục Thâm đi nước ngoài công tác với cả những việc lặt vặt chuyển nhà.

Cô quên mất chưa cùng Thẩm Mục Thâm nói chuyện này.
Về thân thế thật sự của cô và nữ chính, và chuyện liên quan đến Thẩm gia.
Thoáng suy nghĩ, cô quyết định buổi tối sẽ đem chuyện này nói rõ ràng với Thẩm Mục Thâm, tránh đêm dài lắm mộng.
Nữ chính nguyên văn đã đã xuất hiện, kịch bản vẫn sẽ tiếp tục đi theo motip chứ?
Nhưng Tề Duyệt rất rõ ràng, bởi vì sự xuất hiện của cô và Hải Lan, đã sinh ra hiệu ứng bươm bướm.
Tuy rằng không nhớ kịch bản sẽ diễn ra như thế nào, nhưng mối quan hệ cơ bản giữa các nhân vật cô vẫn nhớ được.
Mấy chương đầu dường như nữ chính thích Thẩm Mục Thâm, nhưng bởi vì lời nói và hành vi không giống người tốt gì cho lắm của Thẩm Mục Thâm.

Thành công "đá" nữ chính về phía nam chính bá đạo ôm ấp trong tay.
Sau đó hào quang siêu cấp cường đại của nữ chính liền bắt đầu trợ giúp nam chính, cùng nhau đối phó với Thẩm Mục Thâm.
Nhưng trên thực tế, lúc Tề Duyệt và Hải Lan đọc cuốn tiểu thuyết này, đều có cảm thụ giống nhau.

Có lẽ tác giả muốn đắp nặn hình tượng nữ chính yếu ớt, mong manh, kiên cường.

Nhưng hơi lố ở chỗ, khi gặp nam chính chỉ biết ủy khuất, đáng thương nép phía sau nam chính.
Cái gọi là trợ giúp nam chính đối phó nhân vật phản diện, thực ra tác giả cho nữ chính kỹ năng với kẻ cô ta muốn đối phó.

May mắn có thể giúp cô ta đạt được mong muốn của mình mà không cần bất kỳ hành động vật lý nào.
Vĩnh viễn đừng bao giờ hy vọng logic cho một cuốn tiểu thuyết.
Xuyên sách không phải chuyện hay ho gì, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, Tề Duyệt cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì nhân vật trong tiểu thuyết này không giống như trong tiểu thuyết miêu tả, chỉ số thông minh không cứu nổi, tính cách nhân vật đều là tự điều khiển.

Giống như lúc trước Hải Lan đã từng nói, có lẽ đã sớm thoát ly ra khỏi thế giới tiểu thuyết, trở thành một thế giới độc lập riêng rẽ.

Tầm mắt cuối cùng trở lại trên bức ảnh.
Tề Duyệt sững sờ, không biết có phải ảo giác hay không, cô dường như cảm nhận được một tia quen thuộc ở nữ chính.

Giống như đã gặp ở đâu, nhưng nghĩ kĩ lại trong trí nhớ cô chưa từng gặp qua người này.
Mà đều nói phần lớn tác giả sẽ đem cuộc sống bản thân hiện tại vào tiểu thuyết.

Cho nên ở thế giới tiểu thuyết, các nhân vật ít nhiều cũng có chút liên hệ.
Tác giả viết cuốn tiểu thuyết này, Tề Duyệt và Hải Lan chắc chắn rằng là người các cô quen biết.
Vậy nữ chính trong tiểu thuyết và tác giả phải chăng có điểm chung nào đó, cho nên mới sinh ra cảm giác quen thuộc?
Chuyện này dường như bởi vì có sự xuất hiện của nữ chính mà trở nên phức tạp..

Bình Luận (0)
Comment