Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 85


Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ câu, lộ ra nụ cười yếu ớt, trong ánh mắt không có bất kỳ sự sắc bén nào, ngược lại nhiều hơn một chút nhu hòa.
"Có một việc anh phải thẳng thắn với em một chút."
Tề Duyệt chớp mắt, còn chuyện gì chưa thẳng thắn sao?
"Chuyện gì vậy?"
Thẩm Mục Thâm cầm lấy thìa nhỏ, mục một khối bánh nhỏ đưa tới bên miệng Tề Duyệt, "Em ăn một miếng trước, không một hồi lại tức giận không ăn được."
Tề Duyệt hơi nheo mắt lại.
Nghe lời này, giống như không có chuyện gì tốt, đưa tay đẩy tay Thẩm Mục Thâm đưa tới, "Đã như vậy em sẽ không ăn.

Bắt người tay ngắn chứ không đánh người miệng mềm.

Một lúc nữa em tức giận mới tương đối hợp lý."
Thẩm Mục Thâm lẳng lặng nhìn cô vài giây, đem thìa để lại trong đĩa, cảm thán, "Đúng là trò giỏi hơn thầy.

Trước kia anh đều khiến cho đối phương nghẹn họng, không nghĩ tới sẽ có một ngày em có thể khiến cho anh như vậy."
Thật sự thể hiện được câu nói "quân tử trả thù mười năm chưa muộn."
Thìa để về phía sau, Thẩm Mục Thâm cân nhắc một chút, nói, "Gần đây nhìn em có vẻ rất thần bí.

Bởi vì em là phụ nữ mang thai nên không thể khiến cho người khác bớt lo được..."
"Em mới không có." Tề Duyệt phản bác.
Dường như những người xung quanh đều nói cô không thể bớt lo tới cô được, nhưng cô cảm thấy cô có thể giải quyết được.
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, khẳng định nói, "Không, Tề Duyệt, em chính là lão sư trong mắt những học sinh ngoan, trong mắt học sinh em chính lại đại tỷ."
Tề Duyệt chớp mắt, mờ mịt hỏi, "Ý anh là gì?"
Thẩm Mục Thâm dựa lưng vào ghế sofa, nói, "Chính là thoạt nhìn chính là đệ tử tốt, nhìn qua chính là phụ nữ mang thai tốt."
Tề Duyệt thoạt nhìn qua tính tình rất tốt, nhưng ở chung lâu với cô sẽ phát hiện ra, lúc cô tức giận sẽ không giận dữ mắng chửi, càng sẽ không nổi trận lôi đình.

Cô sẽ lạnh đạm với người đó, khiến cho người khác muốn cùng cô đại náo một hồi.

Nhưng cô lại là người vô cùng có tự chủ và quật cường, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cầu xin người khác, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi mục đích ban đầu của mình.

Tề Duyệt huých tay anh một cái, "Anh mau nói chính sự đi, đến cùng anh muốn nói cái gì?"
Sắc mặt Thẩm Mục Thâm không thay đổi, "Đơn giản mà nói, bởi vì em thần thần bí bí, cho nên anh tìm người điều tra xem gần đây em đang làm gì."
Dứt lời, sắc mặt Tề Duyệt dần trở nên nghiêm túc.
"Anh tìm người điều tra em?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Là anh tìm người điều tra em, nhưng kết quả là em tìm công ty trinh thám.

Nhưng cụ thể em điều tra chuyện gì, công ty đó một chút cũng không lộ ra."
Tề Duyệt hít một hơi thật sâu, Tề Duyệt đang muốn đứng lên, Thẩm Mục Thâm lập tức kéo tay cô, "Không phải anh không tin em, mà là lo lắng cho em."
Tề Duyệt tức giận.

"Lo lắng cho em, nên cho người điều tra em?" Âm thanh Tề Duyệt rất nhẹ, nghe qua không giống như đang chất vấn, nhưng thực sự chính là chất vấn.
"Được rồi, dù sao anh cũng không có cách nào giải thích, chuyện anh điều tra em cũng là sự thật.

Nhưng anh chỉ muốn em minh bạch một chuyện, anh thật sự lo lắng cho em.

Có thể là hình thức anh lo lắng cho em có vấn đề, nhưng có một điểm anh phải thừa nhận, là anh sai rồi."
Nhận sai vô cùng nhanh chóng, giờ khắc này Thẩm Mục Thâm khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đúng rồi, thái độ nhận sai này, vô cùng giống với thái độ Tống thư ký hướng anh nhận sai.
Nhanh chóng, vô cùng thành khẩn.
Có lẽ Thẩm Mục Thâm kịp thời nhận sai, Tề Duyệt tạm thời không có ý định rời đi.

Nhìn về phía anh, trong ánh mắt có một tia tức giận, nhưng đồng thời cũng mang theo một tia bất đắc dĩ.
"Do em đang mang thai, anh cảm thấy hành động gần đây của em quá mức thần bí." Được rồi, cùng nhau nhận ra sai lầm của mình.
Mặc dù lúc đó Thẩm Mục Thâm hỏi cô, cô cũng không định sẽ nói với anh sự thật.

Dù sao ngay từ đầu cô cũng không định nói với anh chuyện anh có khả năng bị hãm hại bỏ tù, khẳng định anh sẽ không tin tưởng điều này.
Thẩm Mục Thâm hôn lên trán Tề Duyệt, "Cảm ơn em đã nhận ra điều đó.

Vậy bây giờ em có thể nói với anh không?"
"Anh bỏ tay ra, em đứng lên cái đã."
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi bày tỏ.
Dường như hoài nghi Tề Duyệt đang giả bộ giải thích với anh, sau đó chạy về nhà của cô, đóng cửa, lại trốn anh ba ngày liền.

Vậy anh còn theo đuổi cô thế nào nữa?
Tề Duyệt đối với anh trợn trừng mắt, bất đắc dĩ nói, "Anh đi theo em đến đây."
Thẩm Mục Thâm đi theo Tề Duyệt về nhà, Tề Duyệt lấy laptop trong phòng ra, đưa cho Thẩm Mục Thâm nhìn, anh nhịn không được nhíu mày, "Anh nhớ đã từng nói với em, thiết bị điện tử sản sinh chất phóng xạ."
Tề Duyệt bĩu môi, "Em chỉ ngẫu nhiên dùng một chút, không phải là thường xuyên dùng."
"A, miệng phụ nữ đều là gạt người."
Tề Duyệt thuận tay cầm chiếc gối trên ghế sofa hướng anh ném qua, "Chuyện ban nãy em còn chưa tính toán với anh đầu, anh xác thực muốn nói tiếp?"
Thẩm Mục Thâm tiếp được gối đập đến, làm động tác kéo miệng bản thân, tỏ vẻ sẽ không nói nữa.
Cô thật sự hoài nghi lời xin lỗi chân thành khí này của anh.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, cái đuôi sói của anh không nhịn được lộ ra.
Cầm lấy máy tính, ngồi trên ghế sofa, đăng nhập mật khẩu, sau đó xuất hiện bốn chữ "Danh sách hồ sơ", sau đó đưa máy tính cho Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm tiếp nhận máy tính, nhìn qua một lần.
Theo thứ tự hiện ra những chữ cái "c, s, s, q." Tinh tế suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tề Duyệt.
"Bà Trần, Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mạnh Cảnh, Tề Noãn."
Tề Duyệt nhún vai, "Anh thông minh như vậy, em cũng không cần thiết giải thích nhiều, anh tự mình xem đi."

Nói xong cầm lấy chìa khóa nhà Thẩm Mục Thâm.
"Em muốn đi đâu?" Thẩm Mục Thâm hỏi.
Sờ bụng mình, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Đương nhiên là em đi giải quyết món điểm tâm kia.

Vừa ăn được hai miếng, tiểu bảo còn chưa đã nghiền, hiện tại lại nháo với em."
Thẩm Mục Thâm cười cười, vạch trần nói, "Em đừng có lấy đứa nhỏ để che giấu sự tham ăn của em.
Tề Duyệt: "...." Chia tay đi.
Thẩm Mục Thâm đem bốn tư liệu nhìn một lần, sau đó lâm vào trầm tư.
Những văn kiện này, đều là bà Trần, cũng chính là Thẩm lão phu nhân, còn có Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mạnh Cảnh, Tề Noãn đã cùng ai gặp mặt đều có trên tư liệu.
Trong đó bao gồm cả chuyện lần trước anh đã Thẩm Mạnh Bách trúng kế, Thẩm Mạnh Bách liên hệ với nữ minh tinh kia cũng được ghi lại.
Đâu chỉ như vậy, không những Thẩm Mạnh Bách mà Thẩm lão phu nhân và Thẩm Mạnh Cảnh cũng không khác gì.
Nối những điều này lại, Thẩm Mục Thâm cũng dần dần sáng tỏ chuyện nữ minh tinh và Thẩm lão phu nhân từng liên hệ.

Sau này Thẩm Mạnh Cảnh cũng liên hệ qua, cuối cùng là chuyện Thẩm Mạnh Bách liên hệ với nữ minh tinh kia.
Xâu chuỗi những sự việc này, không khó nhìn ra, mẹ con Thẩm lão phu nhân lợi dụng Thẩm Mạnh Bách làm con cờ bàn đạp cho mình.
Thẩm Mục Thâm không che giấu lộ ra ý cười.
Tề Duyệt thật sự cho anh một cái kinh hỷ.

Thường nói phụ nữ chính là bảo tàng, không những thế phụ nữ mang thai chính là bảo tàng.
Anh cho rằng cô không đếm xỉa quan tâm đến những chuyện này.

Không ngờ cô lại lặng yên không tiếng động điều tra.
Tuy rằng biết mình bị tính kế, nhưng lại không thể phủ nhận, anh lại còn cảm thấy được Tề Duyệt lo lắng cho bản thân mà cảm thấy cao hứng, tâm trạng không che giấu được vui vẻ.
Tiếp tục xem tài liệu, khoé miệng không nhịn được câu lên.
Sau khi xem xong, mới cảm thấy Tề Duyệt đã sửa sang lại những chuyện này có bao nhiêu rõ ràng.

Đến Tề Noãn, cũng liên quan đến Thẩm lão phu nhân và cháu trai của thị trưởng Lục.

Liên quan đến ba người này, nằm trong dự kiến nhưng lại ngoài dự đoán.
Tư liệu về Lục Tuyển không nhiều lắm, nhưng lại có nhân viên chủ chốt trong đầu tư Century Mall.
Trong khoảng thời gian này hai người này liên hệ còn rất nhiều.
Sau đó là Thẩm Mạnh Cảnh cũng liên quan đến chuyện này.
Mạng lưới thực sự rất lớn.
Không thể không nói, Tề Duyệt đã tìm được một công ty trinh thám đáng tin cậy.
Không có đề cập đến những chuyện riêng tư cá nhân, chỉ là bề nổi quan hệ gặp mặt bên ngoài.

Nhưng Thẩm Mục Thâm cũng không dám chắc những người này gặp mặt trao đổi chuyện gì, cũng đại khái hiểu rõ tình huống.

Đều lợi dụng lẫn nhau, sau đó lật đổ anh.
Tề Duyệt đỡ bụng trở về, nhìn anh đã buông máy tính trên tay.

Sau đó dựa vào ghế sofa, đỡ tay, nghiêm túc suy xét, sau đó hỏi, "Anh đều đã xem xong rồi?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
"Tề Noãn muốn trả thù anh, tìm Thẩm lão phu nhân.

Mà người Thẩm lão phu nhân muốn đối phó chính là em, cho nên ăn khớp mượn đao giết người.

Thẩm lão phu nhân lợi dụng Tề Noãn quen biết với Lục Tuyển, sau đó sau lưng giật dây chủ đầu tư.

Đây là những suy nghĩ của anh."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, "Anh nghĩ em cũng đoán như thế."
"Nếu không, anh rời khỏi dự án đó đi." Tề Duyệt ngồi bên cạnh anh, đưa ra lời khuyên.
Thẩm Mục Thâm nới tay, lộ ra ý cười, vẫn tự tin như trước, giống như đã dự tính trong tay, tuỳ ý cười.
"Tránh đi tại hoạ ngầm không phải là lựa chọn tốt nhất.

Cách giải quyết tốt nhất chính là giải quyết tai họa ngầm."
Tề Duyệt hít một hơi, thật sự là phong cách của Thẩm Mục Thâm, vừa âm tuyệt lại dứt khoát.
"Được rồi, em cũng chỉ muốn cho anh thấy những chuyện này.

Còn anh muốn làm gì em đều ủng hộ anh."
Nghe vậy, đôi mắt tối đen như hồ nước sâu của Thẩm Mục Thâm dần có ánh sáng chiếu rọi dần khuếch tán, dưới đáy mắt mang theo tinh quang.
Đem Tề Duyệt ôm vào trong lòng.
"Tề Duyệt, em thật tốt, cảm ơn em đã luôn tin tưởng anh."
Được Thẩm Mục Thâm khích lệ, thật sự là chuyện lạ hiếm có khó tìm.
- --
Cạnh tranh dự án Century Mall vẫn tiếp tục, thời gian chỉ còn lại vài ngày.

Mười chín tầng lầu công ty vẫn bận rộn như trước, đương nhiên không phải bận rộn do dự án mà là bận rộn trước sau không thay đổi.
Bận rộn hàng ngày, lại nghênh đón vị khách không mời mà đến.
Lễ tân quầy 1 nhìn những người mặc quần áo tây trang đen đi lên tầng 17.
Dưới ánh mắt không rõ chân tướng của nhân viên, những người đàn ông này đi tới trước cửa văn phòng Thẩm Mục Thâm.
Người đàn ông cầm đầu đứng trước mặt Tống thư ký lấy ra thẻ chứng minh thân phận.
"Chúng tôi có việc cần Phó tổng hỗ trợ điều tra một chút."
Biểu cảm Tống thư ký ngưng trọng nói, "Mấy vị chờ một chút."
Gõ cửa văn phòng Thẩm Mục Thâm, truyền tới tiếng "Vào đi."
Mở cửa, dường như đã sớm nhận được tin tức, Thẩm Mục Thâm ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua Tống thư ký, dừng lại trên những người đàn ông phía sau.
Người đàn ông lặp lại động tác, đem thẻ chứng minh thân phận lấy ra, nói, "Chúng tôi bên viện kiểm tra, có một số việc cần Thẩm tiên sinh đi cùng chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra."
Thẩm Mục Thâm không một chút hoảng loạn, đứng lên, trấn định tự nhiên nói, "Đương nhiên có thể, nhưng tôi có thể gọi cho vợ tôi một cuộc điện thoại hay không.

Vợ tôi sắp tới ngày sinh, tôi sợ cô ấy lo lắng quá mự"
Người đàn ông cầm đầu nói, "Có thể, nhưng mời ngài dùng điện thoại của chúng tôi gọi đi."
Nói xong, lấy điện thoại đưa cho Thẩm Mục Thâm.

Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Không chỉ là muốn gọi trước mặt bọn họ, còn tránh cho anh lén làm chuyện gì đó sau lưng
Thẩm Mục Thâm cười cười, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm hoảng loạn.
Nhận điện thoại, không cần xem lại số điện thoại Tề Duyệt, lập tức bấm một dãy số, gọi qua.
Buổi chiều Tề Duyệt đang tưới hoa ngoài ban công, nghe được điện thoại đổ chuông.

Dừng lại, cô đỡ bụng dè dặt cẩn trọng đi tới phòng khách, nhận điện thoại.
Câu đầu tiên Thẩm Mục Thâm nói, "Tề Duyệt, có lẽ anh có chút phiền toái."
Tề Duyệt sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, anh nói tiếp, "Nhưng mà sẽ không có chuyện gì, em cũng không cần thiết phải lo lắng.

Có chuyện gì em cứ trực tiếp nói chuyện với Tống thư ký là được rồi.

Mấy ngày này em cố gắng chiếu cố bản thân.

Nếu buồn chán, em hãy gọi Hải Lan tới ở với em vài ngày."
Tề Duyệt trầm mặc một chút, hỏi, "Đến cùng là anh xảy ra chuyện gì?"
"Chút phiền toái nhỏ, anh rất nhanh sẽ giải quyết.

Em nhớ dưỡng thai cho tốt."
Nói xong những lời này, Thẩm Mục Thâm cũng cúp điện thoại.
Tề Duyệt sửng sốt thật lâu, sau đó gọi điện thoại qua cho Tống thư ký.
Tống thư ký nói cho cô biết, là viện kiểm sát mang Thẩm Mục Thâm đi.
Nghe được ba chữ "viện kiểm sát", Tề Duyệt cũng đoán ra được là chuyện gì.
Chẳng lẽ, kịch bản muốn bắt đầu rồi sao?
Lúc Tề Duyệt đang lo lắng, Tống thư ký nói với cô, dường như Phó tổng đã sớm đoán được chuyện này sẽ phát sinh.

Khi biết được chuyện này, kêu anh ta chuyển lời cho cô.
Tề Duyệt sửng sốt, khẩn trương hỏi lại, "Anh nói cái gì cơ?"
"Phó tổng đã nói như vậy..." Tống thư ký tạm dừng một chút, sau đó hắng lại cổ họng, học theo ngữ khí của Thẩm Mục Thâm, bắt chước theo nói, "Ánh mắt thiện cẩn, một đám phế vật tự cho mình là đúng.

Trước cứ để cho bọn chúng đắc ý một thời thời gian, tôi sẽ đòi lại gấp bội."
Tề Duyệt nghe vậy, phản ứng lại, "Anh ấy đã sớm biết?"
Tống thư ký ở bên đầu dây bên kia điện thoại, ở trong văn phòng Thẩm Mục Thâm, nhìn Phó tổng bị mang đi, cười cười nói, "Phó tổng không phải nhất cử nhất động đều theo dõi bọn họ sao?"
Cho tới bây giờ ngài ấy chưa tính kế sai chuyện gì.
Chưa hết, Tống thư ký còn cảm thán, "Tôi sự sự hoài nghi không có chuyện gì là Phó tổng không biết.
Sếp của anh ta, từ trước tới nay đều là có thù tất báo.
Đối với điểm này, ngày đầu tiên Tống thư ký nhận công việc trợ lý cho Thẩm Mục Thâm đã biết.
Nghe xong lời Tống thư ký nói, Tề Duyệt lúc này không còn lo lắng như vậy nữa.

Cô đã nói mà, cô cũng đã đem chuyện điều tra nói cho anh biết, sao anh có thể thờ ơ như vậy.
Lấy tính tình của anh, có lẽ sẽ tương kế tựu kế, đồng thời đang đào hố cho những người đó nhảy vào.
Thẩm Mục Thâm thật sự mưu cao kế sâu.
Ai muốn tính kế anh, có lẽ nên tu luyện thêm tám kiếp rồi hãy nghĩ đến chuyện tính kế anh..

Bình Luận (0)
Comment