Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 89


Ở viện vài ngày là có thể về nhà, Thẩm Mục Thâm đề nghị chuyển về căn hộ ở gần biển, dù sao nơi đó cũng rộng rãi hơn, môi trường cũng không kém.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Tề Duyệt không đồng ý!!!
Thẩm Mục Thâm đã nói sẽ tôn trọng quyết định của Tề Duyệt, cho nên cũng không bắt Tề Duyệt thay đổi ý định.
Đúng là cuối tuần, Hải Lan giúp Tề Duyệt thu dọn quần áo, lúc này cô nàng tương đối tò mò.
"Vì sao cậu không đồng ý anh ta? Dù sao hiện tại hai người cũng ở bên nhau, đứa nhỏ cũng sinh rồi."
Tề Duyệt ôm đứa nhỏ, ánh mắt thu lại.
"Không tiện lắm."
Hải Lan đem quần áo bỏ vào trong cái túi to, có hơi kinh ngạc nhìn về phía Tề Duyệt, "Hai người hiện tại ở đối diện nhà nhau, anh ta còn ngày ngày chạy tới nhà cậu, có khác nhau chỗ nào chứ.

Bây giờ cậu cũng đang ở cữ, vừa vặn có thể chăm sóc lẫn nhau, có nơi nào không tiện chứ?"
Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía Hải Lan, mang theo ánh mắt hoài nghi, "Hải Lan, không phải trước đây cậu luôn luôn cảm thấy Thẩm Mục Thâm không có ý tốt sao? Tại sao hiện tại cậu lại trở nên thay đổi như vậy, cậu đã nhận đã nhận được hối lộ gì sao?"
Hải Lan trực tiếp cho Tề Duyệt một ánh mắt khinh thường, "Tớ là người dễ dàng bị người khác mua chuộc chắc?"
Ngồi xuống bên giường, đem Tiểu Mộ Tề ôm lấy, đối diện với Tiểu Mộ Tề cười cười, khoé miệng và ánh mắt Tiểu Mộ Tề đều cong cong cười lại.
"Tiểu Mộ Tề à, mẹ con hiện tại hoài nghi dì bị mua chuộc.

Chúng ta không để ý tới mẹ con nữa được không?"
"Cậu đừng dạy hư con tớ."
Hải Lan đem Tiểu Mộ Tề trả lại cho Tề Duyệt, vẫn có chút khó hiểu, "Vậy cậu vì lý do gì không đồng ý anh ta?"
Tề Duyệt thở dài một hơi, dường như muốn đem lý do nói ra, Hải Lan biểu cảm tập trung tinh thần chờ câu trả lời.
Tề Duyệt cúi đầu, mang theo tia ngại ngùng, "Ở cữ, trông sẽ rất xấu."
Nghe xong lý do của Tề Duyệt, Hải Lan "Phụt" cười một tiếng.
"Tớ dám cá, Thẩm Mục Thâm tuyệt đối sẽ không thể nào nghĩ tới lý do cậu từ chối anh ta chính vì lý do như thế.

Đúng là nữ nhân trong tình yêu cuồng nhiệt nha, luôn muốn bản thân đẹp nhất trong mắt đối phương."
"Cậu đừng có nói với anh ấy chuyện này."
"Cậu tên tâm, tớ đứng về phe cậu mà.

Cả hai nhìn nhau không vừa mắt, anh ta chỉ kém thiếu chút nữa không coi tớ là tình địch thôi." Hải Lan nhớ lại một chút, nhớ tới Thẩm Mục Thâm luôn nhằm vào những chuyện kia, liên tục lắc đầu.
Cuối cùng đưa ra kết luận, thật sự đã coi cô là tình địch mà gặp mặt.

Tề Duyệt xuất viện, Thẩm lão gia đối với chắt trai mình lưu luyến, nhưng cũng không làm khó bọn họ mang theo đứa nhỏ về tiểu khu.
Từ sau lần Thẩm Mục Thâm về nhà cũ lần trước, nói với Thẩm lão gia, Thẩm thị là do một tay ông gây dựng nên.

Ông nội có thể, vì sao anh lại không thể, năng lực của anh không chỉ có thể thừa kế Thẩm thị, mà anh có thể tạo ra được đế chế cho riêng mình.
Còn có, ngoại bỏ những ngày lễ Tết, anh cũng sẽ không quay trở lại nhà cũ.

Nếu muốn gặp chắt trai, ông có thể tuỳ thời đến thăm.
Hôm nay Tề Duyệt xuất viện, Tống thư ký cũng tới, vô cùng ân cần giúp Tề Duyệt chuyển hành lý.

Điều này khiến Tề Duyệt vô cùng kỳ quái, hỏi Thẩm Mục Thâm bên cạnh, "Không phải anh đã từ chức ở Thẩm thị rồi sao? Tống thư ký không cũng phải là thư ký của anh nữa, sao anh có thể khiến anh ấy chịu khó như vậy?"
Thẩm Mục Thâm nhìn Tống thư ký giúp bọn họ chuyển hành lý ra bên ngoài, khẽ hừ một tiếng.
"Em đúng là cho rằng Tống thư ký có loại nhiệt tình này chứ? Cho rằng anh ta nhớ tình xưa cũ?"
Tề Duyệt không hiểu nhìn về phía anh, "Ý anh là gì?"
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Từng làm nhân viên của anh, chẳng lẽ em cảm thấy rằng anh ta sẽ có một nhân cách tốt đẹp chắc?"
Tề Duyệt suy nghĩ, thành thật lắc đầu, "Sẽ không.

Có ông chủ tư bản như anh, tất nhiên sẽ có nhân viên không tồi.

Nhưng nói thật, em cảm thấy Tống thư ký vô cùng thông minh, em có lẽ chưa từng nhân viên nào xuất sắc như Tống thư ký."
Thẩm Mục Thâm cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mộ Tề đã ngủ, đem chăn nhỏ kéo lên một chút, không nhanh không chậm nói, "Cho nên, anh đứa hứa hẹn với anh ta, sau khi thành lập công ty mới, sẽ cho anh ta trở thành cổ đông lớn nhất."
Tề Duyệt câm nín.

Quả nhiên ông chủ nào thì nhân viên đó, đều là người nhìn lợi ích trước mắt...
Trước khi ra khỏi của, Thẩm Mục Thâm lại hỏi Tề Duyệt, "Em thật sự không cần lo lắng khi ở cùng anh sao? Có lẽ buổi tối anh sẽ mang một chút gì đó cho em và Mộ Tề."
Tề Duyệt nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp lắc đầu, "Không cần đầu, Tống thư ký không phải đã tìm một người giúp việc mới sao.

Hơn nữa còn có dì Lưu lúc trước nữa hỗ trợ, buổi tối một mình em có thể chiếu cố Tiểu Mộ Tề được."
Thẩm Mục Thâm lại lần nữa nhìn về Mộ Tề, cười cười, ý vị thâm trường nói, "Em thật sự cảm thấy buổi tối một mình em chăm sóc Mộ Tề là đủ rồi?"
Tề Duyệt nghĩ cũng không nghĩ nhiều, nói, "Đương nhiên."
Thẩm Mục Thâm không nói chuyện, ý cười khoé miệng càng sâu.

Sau khi Tiểu Mộ Tề sinh ra, Tề Duyệt không tiện, trên cơ bản buổi tối Thẩm Mục Thâm đều dỗ bé con đi vào giấc ngủ.
Hành vi mấy ngày hôm nay của Thẩm Mục Thâm thật sự khiến cho Tề Duyệt trợn mắt há mồm.

Anh quả thật đem hau chữ "ngại" phát huy vô cùng nhuẫn nhuyễn.

Ngoài miệng nói ghét bỏ vô cùng, nhưng hành động lại vô cùng ôn nhu.
Tống thư ký đem hành lý để trên xe, một lần nữa đi lên hỏi, "Thẩm tổng, Tề tiểu thư, hai người còn cần giúp đỡ gì nữa không?"
Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, xưng hô từ Phó tổng biến thành Thẩm tổng.

Sự chuyển biến này vô cùng tự nhiên, thật giống như trước đây vẫn luôn như vậy.
"Không có, cảm ơn anh Tống thư ký." Tề Duyệt trả lời.
Trên mặt Tống thư ký hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, ba phần chân thành, ba phần không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ba phần hiền lành, một phần...
"Tề tiểu thư đã nói như vậy, về chuyện công hay chuyện tư tôi sẽ đều cố gắng hỗ trợ."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Tống thư ký, cái này anh cũng nhanh thật đấy."
Tống thư ký đối với ông chủ mới cười cười, "Đều là Thẩm tổng dạy bảo nhiều năm."
Tề Duyệt không khỏi cười trộm, Tống thư ký xác thật nói không sai.

Mặc kệ là ai, ở chung với Thẩm Mục Thâm không lâu, tài ăn nói trở nên không tồi.

Chính cô đây, bất tri bất giác cũng trở nên độc miệng không kém.

Tống thư ký lái xe, Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt, còn có Tiểu Mộ Tề ở phía sau.
Thẩm Mục Thâm nói, "Chung cư gần biển."
Tống thư ký nghe vậy, sửng sốt một chút, từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua hai người, nói, "Căn hộ gần biển kia không cần quay về, hoàn cảnh nơi này rất tốt.

Hiệu quả cách âm cũng không tồi."
Tề Duyệt không dám nhìn mặt Thẩm Mục Thâm.

Vì sao mỗi người đều cảm thấy sau khi cô sinh đứa nhỏ sẽ ở chung với Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn gương mặt chột dạ của Tề Duyệt, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Căn hộ gần biển đó có cảm tình."
Tống thư ký:...
Không, Thẩm tổng, biểu cảm của ngài nói cho người khác biết, ngài đối với căn hộ gần biển đó một chút cảm tình cũng không có.
Không phải chuyện của mình, Tống thư ký cũng không dám nhiều lời.
Đưa Tề Duyệt về nhà, chị Nguyệt và dì Lưu ở nhà đã chuẩn bị tốt.

Vì để tiện chiếu cố, Tống thư ký đã cho người khác ngăn cách phòng khách thành một gian phòng, kêu chị Nguyệt ở lại một tháng.
Bởi vậy, Thẩm Mục Thâm cũng không có chỗ cần đến.

Nhưng đối với chuyện đi lại, Tề Duyệt cho rằng không cần để tâm đến.
Buổi tối ngày đầu tiên xuất viện, vài người ngồi cùng bàn ăn cơm trong im lặng.
Cơm nước xong xuôi, chị Nguyệt ở phòng khách thu thập đồ, chỉ còn lại hai người một đứa nhỏ ở phòng ngủ.
"Em một chút nữa sẽ nghỉ ngơi, anh cũng chuẩn bị về đi."
Thẩm Mục Thâm trêu đùa Mộ Tề nằm trong nôi nhỏ, biểu cảm vẫn nhàn nhạt như trước, nâng đôi mắt lên nhìn về phía Tề Duyệt.

Đôi mắt trầm tình như nước đang từng gợn lăn tăn, nhưng lại ổn trọng như núi lớn.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn cô, đáy lòng không khỏi chột dạ.
Thẩm Mục Thâm từ bên cạnh ghế dựa đứng lên, cầm lấy áo khoác, nhìn về phía Tề Duyệt, nhàn nhạt dặn một câu, "Được, vậy em nghỉ sớm một chút."
Nhìn Thẩm Mục Thâm đi ra ngoài, Tề Duyệt cảm thấy có chút có lỗi với anh, cô còn không có kêu anh ở lại.
Thời điểm chín giờ tối, Tiểu Mộ Tề khóc nháo, mặc kệ là Tề Duyệt hay chị Nguyệt dỗ thế nào cũng đều không chịu nín.
Không phải là đói bụng, cũng không phải là muốn đi vệ sinh, chỉ là khóc đặc biệt lợi hại.

Chị Nguyệt nói trẻ sơ sinh khóc nháo không thôi nhất định phải chú ý, Tề Duyệt cũng khẩn trương, gọi điện thoại cho Thẩm Mục Thâm, kêu anh đưa hai người đi bệnh viện.
Điện thoại vừa mới gọi xong, liền truyền đến tiếng đập cửa.
Chị Nguyệt đi ra mở cửa, Thẩm Mục Thâm hỏi, "Đứa nhỏ thế nào rồi?"
m thanh chưa dứt, lập tức từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc thất thanh của Tiểu Mộ Tề.
"Sao lại thế này?" Ánh mắt Thẩm Mục Thâm rét lạnh.
Ánh mắt lợi hai kia đảo qua khiến chị Nguyệt run rẩy, âm thanh sợ sệt, "Sau khi tám giờ tỉnh dậy, được phu nhân cho uống sữa, lúc chuẩn bị dỗ bé ngủ thì bắt đầu khóc."
Biểu cảm Thẩm Mục Thâm lạnh lùng đi vào, đến phòng ngủ, thấy Tề Duyệt đang ôm Tiểu Mộ Tề dỗ dành.
Tề Duyệt nhìn thấy Thẩm Mục Thâm tới, thần sắc sốt ruột, "Anh ôm Tiểu Mộ Tề một chút, em thu dọn một chút sau đó lập tức đến bệnh viện."
Thẩm Mục Thâm đi qua, ôm lấu Mộ Tề vào trong lòng, Tề Duyệt vội vàng xoay người chuẩn bị đi lấy quần áo.

Nhưng vừa mới xoay người, tiếng khóc náo động của Tiểu Mộ Tề bỗng nhiên nín khóc.
Tề Duyệt sửng sốt, quay người lại nhìn về phía Tiểu Mộ Tề trong ngực Thẩm Mục Thâm.

Chỉ thấy đôi mắt Tiểu Mộ Tề mở to, mê mê tỉnh tỉnh, đột nhiên miệng cong cong, giống như là đang cười, không gian yên tĩnh lại.
Giương mắt nhìn Thẩm Mục Thâm một cái, ánh mắt kinh ngạc, bác sĩ đã từng nói trẻ con vừa sinh không lâu chưa cảm nhận được sự vật, nhưng có thể cảm nhận được mùi.

Chẳng lẽ Tiểu Mộ Tề bởi vì nhớ được mùi của Thẩm Mục Thâm nên mới khóc?!
Tề Duyệt vươn tay, nói, "Anh để em ôm lại thử xem."
Thẩm Mục Thâm dè dặt cẩn trọng đem đứa nhỏ đưa cho Tề Duyệt, đứa nhỏ vừa được ôm trong lòng Tề Duyệt, khuôn mặt lập tức nhăn nhó.

Dường như muốn mở miệng khóc lớn, Tề Duyệt lập tức đưa tới trong lòng Thẩm Mục Thâm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mộ Tề trong nháy mắt không thấy đâu.
Tề Duyệt sửng sốt!
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tề Duyệt, lập tức cúi đầu nhìn về phía Tiểu Mộ Tề, cười khẽ một tiếng, "Vóc người nho nhỏ, nhưng âm thanh này không nhỏ chút nào."
Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm ôm đứa nhỏ, có chút buồn bực, "Vì sao khi anh ôm con, con liền nín khóc?"
Thẩm Mục Thâm nâng ánh mắt lên, nhẹ nhàng câu môi, tràn ra độ cong cười như không cười.
"Có le so với mẹ, tiểu tử này càng thích ba nó hơn."
"Ha ha." Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, có chút mất hứng, rõ ràng cô cho uống sữa, có đôi khi cô còn thay tã cho con.

Vì sao lại yêu thích Thẩm Mục Thâm hơn?
Từ lúc còn chưa sinh ra, ở trong bụng cô cũng là thế này.

Chẳng lẽ Tiểu Mộ Tề của cô còn không biết, từ lúc nó còn chưa sinh ra, ba nó liền bắt đầu ghét bro nó.

Sinh ra ngày đầu tiên liền không "che giấu" chút nào!?
Cô mất hứng.
Thẩm Mục Thâm nhìn khoé miệng Tề Duyệt trầm xuống, một tay ôm lấy Tề Duyệt, không nhanh không chậm nói, "Không có biện pháp nào khác.

Anh thích em không có cách nào kiềm chế được, em lại vẫn duy trì lý trì.

Tiểu Mộ Tề đau lòng cho anh, đương nhiên là thích anh hơn."
Tề Duyệt bị lời nói của anh chọc cười, nhìn nhìn Tiểu Mộ Tề, giả bộ tức giận nói, "Mẹ ghen tị đó."
Thẩm Mục Thâm cười khẽ.
Sau nửa ngày, Tề Duyệt nhất thời mới nhớ ra bản thân cô đã mấy ngày chưa gội đầu, đưa tay đẩy Thẩm Mục Thâm ra, nói, "Anh đem Mộ Tề dỗ ngủ trước đi."
Cảm giác được Tề Duyệt kháng cự, Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày, như có điều gì đó đăm chiêu..

Bình Luận (0)
Comment